Sao Huyền Lâm lại có đồ như thế này? Mẹ Lục cầm búp bê lên xem, khi bà ta đi dạo trung tâm thương mại có từng mua cho cháu gái của bạn, khi đó bà ta còn khen đáng yêu.
A Minh đứng bên cạnh, thấy đồ chơi trên bàn, đồng tử đột nhiên co lại.
“Đây không phải đồ của con trai tôi.” Ba Lục cũng có chút nghi hoặc.
Y tá kia lắc đầu: “Là đồ của anh ấy đấy ạ, chúng tôi không nhầm lẫn đâu.”
“Vậy thì… cứ đặt ở đây đi.”
Ba Lục giải quyết nhanh gọn, đợi y tá rời đi mới lên tiếng nói: “Sao Huyền Lâm lại mua những món đồ này?”
Nhìn là biết mua cho trẻ con, ô tô điều khiển từ xa là mua cho bé trai, búp bê thì khỏi phải nói, là mua cho bé gái.
“A Minh, cậu đi theo Huyền Lâm suốt, cậu nói xem.” Ba Lục đặt búp bê lên bàn.
Thật sự không hiểu nổi, bà ta nhớ là trước đây Huyền Lâm không thích trẻ con, sao bây giờ lại…
A Minh bị nhắc tên, gãi đầu tỏ ra không biết: “Tôi cũng không biết nữa, lúc tổng giám đốc nói chuyện với tôi, bảo mình đang ở đó, cụ thể vì sao thì tôi cũng không biết.”
Làm sao anh ta dám nói với bà chủ rằng đây là quà mua tặng hai bé cưng của Lý Tang Du chứ? Bà chủ chắc sẽ ngất xỉu ngay lập tức.
Ngay cả ông cụ còn không biết Lý Tang Du còn sống đâu.
“Thôi bỏ đi, đừng hỏi nhiều, mọi chuyện đợi Huyền Lâm tỉnh lại sẽ biết ngay thôi.”
Ba Lục cũng không suy đoán nhiều, lúc này A Minh mới thở phào một hơi.
Nhưng anh ta nhìn đồ chơi trên bàn, trong lòng lại không bình tĩnh nổi.
Khoảnh khắc tổng giám đốc xảy ra tai nạn vẫn còn rõ ràng ngay trước mắt. Khi đó, tổng giám đốc đang mải suy nghĩ xem đối tượng Lý Tang Du sắp kết hôn có phải người đáng tin hay không.
Mua quà đáng yêu như vậy, lại không thể đưa tặng tận tay.
Hiện giờ cũng vì những thứ đó nên tổng giám đốc mới xảy ra tai nạn xe. Anh ta có nên báo chuyện tổng giám đốc bị tai nạn xe cho Lý Tang Du biết không?
Nhưng lại nghĩ tới lời dặn của bác sĩ, tốt nhất anh ta không nên để tổng giám đốc bị kích động.
Thôi đi vậy. Giữa tổng giám đốc và Lý Tang Du không thể có thêm vết nứt nào nữa.
Lý Tang Du bận rộn cả buổi chiều, cô hơi uể oải nên đã quyết định tới phòng trà pha ly cà phê.
Lấy ly sứ của mình ra, chuẩn bị hòa cà phê vào, bỗng nhiên cô cảm thấy tim đập dồn dập, tay cầm ly không chắc làm rơi vỡ tan.
Đúng lúc gặp đồng nghiệp bướcc vào: “Tang Du, cô sao vậy? Không khỏe sao?”
Một lúc lâu sau, Lý Tang Du mới bình ổn lại, cô lắc đầu ý bảo mình không sao: “Không sao, chắc là tụt huyết áp thôi.”
Cô cầm chổi quét dọn mảnh vỡ trong phòng trà, trong lòng còn cực kỳ khó hiểu khi đột nhiên tim lại đập nhanh.
Thật ra, hôm nay đã xảy ra tình trạng này một lần rồi, chính là lúc đón con tan học nhìn thấy vụ tai nạn xe.
Lý Tang Du thấp thỏm quay về bàn làm việc, còn chưa kịp ngồi xuống đã có người gọi tên cô.
“Lý Tang Du, tổng giám đốc bảo cô tới phòng làm việc.”
“Tới ngay đây.”