Lục Huyền Lâm đứng ở một bên nở nụ cười châm chọc, hai chữ bạn bè này từ trong miệng Vu Thiến nói ra thật đúng là vô cùng có cảm giác trào phúng.
“Từ bạn bè cũng không phải dùng như thế, bây giờ cô ấy đang nằm ở đây, tôi không có tinh lực nói nhiều với cô, cô vẫn nên biết thân biết phận một chút.”
Cô đã quá yếu ớt rồi, Lục Huyền Lâm không muốn nhìn thấy Lý Tang Du còn phải chịu ảnh hưởng gì từ bên ngoài mà không tỉnh lại được.
Vu Thiến đương nhiên nghe hiểu anh đang muốn ra lệnh đuổi khách, nhưng cô ta vẫn ngồi ngay ngắn tại chỗ đó, cũng liên tục cười lạnh: “Người nên đi ra ngoài nhất không phải là anh sao?”
Hai người bọn họ, ai làm tổn thương Lý Tang Du nhiều nhất, Vu Thiến cho rằng trong lòng Lục Huyền Lâm chắc là biết rõ.
Cô ta vẫn cảm thấy chưa đủ, lại bổ sung một câu: “Là ai khiến cô ấy phải nằm ở đây sống dở chết dở, chẳng lẽ không phải là Lục Huyền Lâm, cậu cả Lục nhà anh sao?”
Hại Lý Tang Du sốt cao gần bốn mươi độ, còn uống rất nhiều thuốc ngủ thì thủ phạm đúng là Lục Huyền Lâm không sai, nhưng ánh mắt Lục Huyền Lâm lạnh lẽo, anh không cần người khác đến đây nhắc nhở tội lỗi của mình.
“Chuyện này không liên quan đến cô, cô đã xem đủ rồi, có thể đi rồi đấy.” Giọng nói của Lục Huyền Lâm lạnh lùng nói.
Tầm mắt của anh đều tập trung trên người Lý Tang Du đang nằm, nhìn cô suy yếu tái nhợt, trong lòng anh lộ ra vẻ xót xa.
Vu Thiến lại cảm thấy bộ dạng này của anh vô cùng dối trá: “Không phải anh muốn nhìn thấy Lý Tang Du khó chịu sao? Cô ấy đã uống thuốc ngủ không muốn sống nữa, anh nên vui vẻ mới đúng!”
Hỏi thăm từ y tá, bản thân Vu Thiến cũng không tin, Lý Tang Du cứng cỏi như vậy lại bởi vì uống quá nhiều thuốc ngủ mà phải vào bệnh viện.
Vu Thiến nhìn Lý Tang Du yên lặng không một tiếng động nằm trên giường bệnh, giống như cũng không cần tự mình ra tay, nhìn bộ dáng sắp chết của cô trong lòng cô ta lại rất khác thường.
Cô và Lý Tang Du đều thua, thua một Lý Uyển Khanh đã mất tích, trong lòng Lục Huyền Lâm từ đầu đến cuối chỉ có Lý Uyển Khanh, bởi vì Lý Uyển Khanh, ngay cả Lý Tang Du cũng biến thành gạo trắng vướng víu dính trên quần áo, huống chi cô ta…
“Lục Huyền Lâm, có bao giờ anh nghĩ tới nếu ngay từ đầu anh đã hiểu lầm Lý Tang Du, anh sẽ như thế nào?” Vu Thiến ngẩng đầu nhìn anh, một người kiêu ngạo cho rằng mình vĩnh viễn sẽ không sai.
Hiểu lầm? Đây không phải là lần đầu tiên Lục Huyền Lâm nghe được từ này, đối với Lý Tang Du, bản thân anh hành động đã không còn xuất phát từ việc trả thù nữa mà có chút xúc động khó hiểu, ngay cả chính anh cũng không khống chế được.
“Đó là chuyện của tôi và cô ấy.” Giọng Lục Huyền Lâm trầm thấp, vẻ mặt lại có chút hoảng hốt.
Hai tay Vu Thiến nắm chặt, trong mắt đều là vẻ trêu đùa bất lực: “Chúng ta ai cũng có lỗi với cô ấy, mà anh… Là người không có quyền đuổi em nhất.”
Cô đột nhiên cảm thấy Lục Huyền Lâm, người đàn ông này có chút đáng thương, xung quanh đều là lời nói dối, không ai lộ ra sự thật với anh.
“Rốt cuộc cô biết cái gì?” Lục Huyền Lâm nhìn Vu Thiến, trong mắt đầy vẻ dò xét nặng nề.
Vu Thiến chỉ nhíu mày chế giễu: “Bây giờ anh muốn biết không? Nhưng cho dù em nói cho anh biết thì cũng đã muộn rồi.”
Sự thật mà Vu Thiến biết, cho dù có nát vụn trong bụng cô ta cũng không thể nói ra, Lý Tang Du và Lục Huyền Lâm, đời này cô ta cũng không thể cho bọn họ cơ hội ở bên nhau.