Triệu Nguyệt Sương lại nhìn về phía văn phòng Trương Ngọc.
“Cô ấy đang ở đâu?”
Triệu Nguyệt Sương lắc đầu.
Lúc này đúng lúc Trương Ngọc xuất hiện ở cửa, vừa thấy Lục Huyền Lâm cũng ngẩn ra: “Tổng giám đốc!”
Chân mày của Lục Huyền Lâm cau lại: “Cô đuổi việc Lý Tang Du ?”
“Cô ấy… Lần trước chuyện của Thái Vũ Hàng, cô ấy đã làm thất bại nên không hoàn thành nhiệm vụ, gây tin xấu trái chiều ảnh hưởng nghiêm trọng, tạo nên một sự tổn thất vô cùng lớn với công ty, nên tôi dựa theo quy định đuổi việc cô ấy.” Trương Ngọc giải thích tường tận, ngay cả sai lầm đầu tiên của Lý Tang Du cũng nói ra, để làm tăng tính chất nghiêm trọng của vấn đề.
“Nếu chuyện nghiêm trọng như vậy tại sao không báo lên phòng nhân sự?” Phòng nhân sự sớm đã được Lục Huyền Lâm ra lệnh đuổi việc ai cũng không được đuổi việc Lý Tang Du, nhưng Trương Ngọc lại một mực không đi theo trình tự này.
“Tôi… Tôi muốn đợi đuổi cô ấy xong rồi mới báo.” Chuyện này làm cho Trương Ngọc hốt hoảng, cô ta thật sự tiền trảm hậu tấu đuổi việc Lý Tang Du, thật sự cũng xuất phát một nữa từ thù riêng của mình.
Lý Tang Du như cái đinh trong mắt của cô ta, có thể sớm nhổ đi ngày nào cô ta sẽ thoái mái ngày đó, lần này vừa lúc nắm được cơ hội, cô ta làm sao nương tay được?
Trong lòng Trương Ngọc bồn chồn, cô ta vẫn chưa lường trước được chuyện này, lần này thấy tổng giám đốc không còn hứng thú với Lý Tang Du nữa, không ngờ Tổng giám đốc lại tìm đến đây, anh vẫn không chịu buông tay Lý Tang Du sao?
Trong khi hai người đang nói chuyện, những người khác trong các bộ phận đều tránh đi rất xa, sợ bị lửa cháy xém. Mọi người đều biết giữa Trương Ngọc và Lý Tang Du có ân oán, cùng thừng khuyên Trương Ngọc đừng đuổi Lý Tang Du, nhưng cô ta lại không nghe bây giờ dẫn hỏa tự thiêu thân rồi.
“Ai cho cô quyền tự ý đuổi người như thế?”
Giọng Lục Huyền Lâm không nặng, nhưng giống như búa tạ đập vào lòng Trương Ngọc: “Xin lỗi, tôi nhất thời nông nỗi.” Cuối cùng cô ta cũng ý thức được bản thân đã phạm một sai lầm rất nghiêm trọng.
Nếu như người phục trác bất cứ bộ phận nào động một chút đều có thể tự đuổi việc nhân viên, thì họ còn cần bộ nhân sự làm cái gì?
“Cô bị sa thải rồi!”
“Hả?” Trương Ngọc sững sờ đứng tại chỗ.
Câu nói của Lục Huyền Lâm làm cho tất cả mọi người lập tức nghĩ tới câu nói kinh điển: Nói xin lỗi mà có tác dụng thì còn cần cảnh sát làm gì?
“Hôm nay Triệu Nguyệt Sương sẽ đảm nhiệm chức vụ tổ trưởng bộ phận văn thư!”
“Hả?” Triệu Nguyệt Sương kinh ngạc thốt lên.
Vừa rút vừa nâng đồng thời tiến hành làm cho tất cả mọi người mờ mịt, nhất là Triệu Nguyệt Sương. Cô tới công ty cũng không lâu, cũng không có đóng góp to lớn nào, cô đột nhiên được thăng chức nên chưa kịp phản ứng.
“Tổng giám đốc…” Triệu Nguyệt Sương và Trương Ngọc đồng thời lên tiếng, nhưng điểm xuất phát của hai người lại khác biệt.
Triệu Nguyệt Sương sợ mình nghe nhầm nên muốn xác nhận một chút, Trương Ngọc muốn giãy dụa lần cuối.
Lục Huyền Lâm cũng không cho bọn họ có cơ hội, đi thẳng ra khỏi bộ phận văn thư.