Những người giúp việc khác sợ tới mức không dám thở ra hơi, còn thường xuyên nháy mắt với dì Vương, nếu mợ chủ không về chẳng lẽ bọn họ phải đứng ở đây suốt đêm hả?
Nhận được ánh mắt của những người giúp việc khác, dì Vương trừng mắt nhìn, ý bảo: Muốn nói thì tự mình nói, tôi cũng không dám nói.
Những người giúp việc khác đều lộ ra vẻ mặt đáng thương.
Dì Vương không quan tâm lắm, bà không ngốc đến mức đi làm bia đỡ đạn.
Lúc này ai mở miệng ra nói thì người đó sẽ gặp xui xẻo.
Lục Huyền Lâm kìm nén cơn tức giận của mình cả đêm,thời gian trôi qua từng phút từng giây, càng lúc, cơn giận của anh càng lớn.
“Tinh”
Khi tất cả kim giờ, kim phút, kim giây đều cùng lúc chỉ đến mười hai giờ, Lục Huyền Lâm tức giận “vụt” một cái đứng dậy, tiện tay quét một cái, lư hương bằng gỗ đàn hương màu xanh lục bảo đặt trên chiếc bàn nhỏ cạnh ghế sofa đã bị văng xuống đất, sau một tiếng rầm giòn tan chiếc lư hương bằng gỗ đàn hương đã vỡ.
Dì Vương sắc mặt đột nhiên thay đổi: “Cậu chủ, đây là đồ cổ mà ông cụ đặc biệt tặng cho ngài.”
Lần này hỏng bét cả rồi, làm sao để giải thích với ông cụ đây?
Lục Huyền Lâm lạnh lùng liếc nhìn những mảnh vỡ trên mặt đất: “Là do Lý Tang Du làm vỡ.”
Cô không về đúng không? Vậy để cô ta gánh tội danh này trên lưng đi.
Lục Huyền Lâm hiểu tính khí của ông cụ, mặc dù đồ cổ rất có giá trị nhưng trong nhà họ Lục có rất nhiều, ông cụ sẽ không tìm đến Lý Tang Du vì một chuyện “tầm thường” như vậy, nhưng trong lòng sẽ có khúc mắc.
Và tính tình nóng nảy của Lý Tang Du, cô cũng sẽ không giải thích rõ ràng, cứ như vậy giữa hai người sẽ càng có khoảng cách, một khi hiểu lầm càng sâu thì sẽ không ai để ý đến đối phương. Không ai thấy ai vừa mắt, kết quả như vậy chắc chắn sẽ giảm bớt áp lực cho Lục Huyền Lâm .
Ông cụ sẽ không còn nhìn chằm chằm vào Lý Tang Du vì muốn có cháu chắt nữa.
Khi dì Vương đang sợ hãi và choáng váng, nghe thấy điều này, vẻ mặt của bà ấy dịu lại.
Đổ lỗi cho người khác…Thật tốt!
Lý Tang Du một mình vui vẻ ở bên ngoài, khiến bọn họ bị đứng phạt ở đây, phải nghiêm khắc trừng trị cô.
“Vâng, thưa cậu chủ ”
Ngay khi dì Vương nghĩ rằng cuộc chiến đêm nay sắp kết thúc, Lục Huyền Lâm lại nói: “Tiếp tục gọi điện thoại cho mợ chủ.”
Dì Vương do dự một lúc, nhưng cuối cùng vẫn mạnh dạn nói: “Cậu chủ, điện thoại di động của mợ chủ vẫn luôn tắt máy …”
Lục Huyền Lâm trừng mắt nhìn lại dì Vương.
Dì Vương lập tức im lặng không dám phát ra tiếng nữa, chạy đi gọi điện thoại.
Lục Huyền Lâm biết cô đã tắt điện thoại, hiển nhiên là cô không muốn bắt máy của anh. Nhưng anh vẫn luôn nuôi trong mình một tia hy vọng, cứ nghĩ thỉnh thoảng khi cô mở máy lên là có thể nhận được cuộc gọi từ anh.
Hôm nay nhờ thư ký đưa cô về, ai ngờ chưa về tới nhà cô đã xuống xe, đã gần đến nhà rồi lại chạy mất hút?
“Mợ chủ có hỏi bà lấy tiền không?”
Trong khoảng thời gian này, cô thường xuyên ở bên ngoài, tiền chi tiêu chắc không hề nhỏ.