Bác sĩ kê cho Lý Tang Du mấy liều thuốc tây theo yêu cầu của cô, nghe nói tác dụng phụ rất nhỏ. Lý Tang Du cảm ơn bác sĩ, đang định rời khỏi, tính toán sau khi trở về chuẩn bị kỹ càng cho cuộc hẹn tối nay.
Nhưng không ngờ cô lại gặp được người quen cũ ở cửa bệnh viện, là mẹ Lâm.
Lý Tang Du nhìn kỹ lại, quả nhiên đúng là mẹ Lâm!
Trông mẹ Lâm rất vội vàng, tay chân đẩy xe lăn hơi luống cuống, bởi vì gấp gáp nên bà không chú ý tới Lý Tang Du.
Kỳ lạ! Sao mẹ Lâm lại xuất hiện ở đây? Lý Tang Du nghi hoặc nhìn bà, nghĩ thầm hay là bà đến khám tật ở chân? Nhưng sao con gái mẹ Lâm không đi với bà chứ?
Vì để tránh phiền phức không cần thiết, Lý Tang Du tò mò muốn tìm hiểu tới cùng nên lặng lẽ đi theo sau.
Đột nhiên ánh mắt Lý Tang Du ngưng lại, nhìn về phía túi cơm mẹ Lâm đang xách trong tay. Như vậy xem ra, bà cũng không giống đến khám bệnh, ngược lại có khả năng đến thăm bệnh nhiều hơn.
Rốt cuộc bà tới thăm ai?
Một lúc nữa thôi sẽ có đáp án ngay.
Lý Tang Du nhìn mẹ Lâm đi vào một phòng bệnh sau đó không thấy đi ra nữa. Vì thế cô tìm một ghế trống trên băng ghế ngoài hành lang rồi ngồi xuống, vừa nghe nhạc vừa bấm điện thoại để che giấu tai mắt người khác.
Một tiếng sau, cuối cùng mẹ Lâm cũng đi ra, so với lúc trước vội vàng thì lúc này bà hiện rõ sự mệt mỏi. Lý Tang Du vội tháo tai nghe xuống, nghiêng tai lắng nghe mẹ Lâm nói chuyện với cô y tá. Cô chỉ nghe bà dặn phải “chăm sóc chu đáo” sau đó cảm ơn rồi đi.
Lý Tang Du nhìn thấy mẹ Lâm vất vả, trong lòng bỗng cảm thấy xót xa. Sau khi Lâm Bách Thần bỏ đi, gánh nặng một nhà lớn bé đè nặng trên vai mẹ Lâm và Lâm Hân.
Nhưng ngoài dự đoán của Lý Tang Du là, người đang nằm trong phòng bệnh lại chính là Lâm Hân.
Lý Tang Du vừa mới bước vào nhìn thấy cảnh đó, cô đã ngạc nhiên đến mở to hai mắt. Lâm Hân có vẻ bị thương rất nặng, tay chân quấn băng, cả người trông có vẻ như đang hấp hối.
Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?
Lúc Lý Tang Du đang mờ mịt khó hiểu, thì y tá từ bên ngoài đi vào, kêu lên: “Cô là ai?”
Lý Tang Du giật mình, vội vàng giải thích: “Tôi, tôi là bạn, bạn của cô ấy, tôi không có ý xấu đâu.”
Lý Tang Du thấy y tá không tin, lại vội vàng nói: “Là mẹ Lâm kêu tôi tới chăm sóc Lâm Hân, bà ấy vừa mới rời khỏi đây.”
Y tá nghe nhắc tới tên Lâm Hân và mẹ Lâm thì mới tin tưởng lời Lý Tang Du nói.
“Xin hỏi, vết thương của Lâm Hân thế nào rồi? Sao lại bị thương nặng như vậy?”
Y tá lắc đầu thở dài: “Cô ấy ngã từ trên cao xuống dẫn tới bị gãy xương nhiều chỗ. Nhưng mà cô yên tâm, trải qua chữa trị và người nhà hết lòng chăm sóc, cô ấy sẽ khoẻ lại nhanh thôi.”
Lý Tang Du lo lắng không phải giả, y tá mở miệng an ủi cô: “Yên tâm đi, tôi chăm sóc cho bệnh nhân này suốt, tôi hiểu tình hình của cô ấy hơn ai hết mà.”
Lý Tang Du gật đầu, nhân lúc y tá thay truyền nước cho Lâm Hân, cô mới quan sát kỹ phòng bệnh này.
Đây là phòng VIP.
“Kỳ lạ, với hoàn cảnh hiện giờ của nhà họ Lâm, sao có thể gánh nổi tiền phòng đắt đỏ này chứ?” Lý Tang Du nói thầm.
Lý Tang Du nói vậy cũng không phải xem thường người nhà họ Lâm. Nhưng mà với tình hình hiện giờ của nhà họ Lâm, nếu không phải có người ở sau lưng giúp đỡ thì sao bọn họ có thể nhận được sự điều trị tốt như vậy?