Đối với Tịch, Thái Vũ Hàng đánh đâu thắng đó, nhưng mà ở trước mà Lý Mộ thì khi thắng khi thua.
“Cảm ơn chú Thái.” Lý Mộ đột nhiên mở miệng nói.
Như thế là đã khiến Thái Vũ Hàng bất ngờ.
Có thể thấy được món quà lần này mà anh tặng đã nhận được sự yêu thích của Lý Mộ.
“Thích là được rồi.”
“Thật là kỳ lạ, tại sao Mộ lại thích vẽ tranh chứ, bọn em đâu có thiên phú này đâu.” Đây vẫn luôn là một chuyện mà Lý Tang Du cảm thấy kỳ lạ.
Thái Vũ Hàng biết bọn em mà cô đang nói là chỉ cô cùng với Lục Huyền Lâm: “Chắc có lẽ là di truyền cách thế hệ, thậm chí là có một vài thế hệ vẫn còn tiếp tục kéo dài gen di truyền, có thể là một trưởng bối trong những thế hệ trước của em là một nhà họa sĩ.”
Lý do qua loa của anh ta làm Lý Tang Du á khẩu không trả lời được, chuyển mắt nhìn về phía Lý Tịch đang ăn đồ ăn vặt đến phồng cả má, cô không khỏi nhíu mày: “Tịch, một lát nữa ăn cơm rồi, con không thể ăn quá nhiều đồ ăn vặt.”
Có Thái Vũ Hàng ở đây, Lý Tịch không hề kiêng dè chút nào mà cầm đồ ăn đi đến trước mặt Thái Vũ Hàng: “Ba ơi, ba cũng ăn đi.”
Bàn tay nhỏ bé đầy dầu vừng cầm lấy chiếc bánh bích quy đã bị cắn một miếng, Thái Vũ Hàng há mồm ăn vào, vừa nhai vừa nói: “Ăn có chút bánh thôi, không sao đâu, để một lát nữa anh đút cơm cho Tịch.”
Có Thái Vũ Hàng làm lá chắn, Lý Tịch lại càng ăn vui vẻ hơn.
“Hai người này!” Đối mặt với Thái Vũ Hàng cưng chiều con gái như thế, Lý Tang Du không thể làm gì hơn.
Về vấn đề chiều hay không chiều con, hai người đã tranh luận không ít lần, lần nào cũng là Lý Tang Du thua.
Trẻ con đều rất hình thức, ai mà chiều mình thì nó sẽ gần gũi với người đó.
Cuối cùng, hai ba con bọn họ liền trở thành chiến hữu trên cùng một chiến tuyến, đồng lòng nhất trí.
“Lạch cạch lạch cạch.” Không có chỗ phát tiết, Lý Tang Du tức giận khuấy khuấy cái nồi.
Nhìn Lý Tang Du mặc tạp dề nấu ăn, đôi mắt Thái Vũ Hàng tràn đầy dịu dàng.
Cô vẫn đang cố gắng thay đổi mình, cố gắng vứt bỏ “Lý Tang Du” của trước kia, làm một “Lý Tang Du” hoàn toàn mới. Bây giờ toàn thân trên dưới đều phát ra ánh sáng của một người mẹ, dường như chỉ cần chỗ nào có cô thì nơi đó mới là nhà, mới khiến cho người khác cảm thấy ấm áp.
Đây là cuộc sống mà Thái Vũ Hàng hằng mong ước, có vợ ở bên cạnh, có con cái xung quanh mình, cuộc sống bình yên mà tươi đẹp.
Mùi vị đồ ăn truyền đến từ trong phòng bếp thật sự khiến cho người ta không dám ca ngợi, Thái Vũ Hàng xắn ống tay áo, cầm lấy cái muôi ở trong tay cô: “Để anh làm cho.” Tải áp Hola để đọc tiếp nhé.
Trong nhà đã hết 3/4 người chê bai tay nghề nấu ăn của Lý Tang Du, ngoại trừ Lý Tịch dám nói thật ra thì hai người khác đều dùng hành động và sắc mặt của mình để ám chỉ sự chê bai.
Lý Tang Du biết thân biết phận, không tiếp tục kiên trì, giao phòng bếp lại cho anh ta.
Cô rảnh việc, lập tức để mắt tới Lý Tịch: “Tịch đến đây, mẹ nói cho con biết cái gì gọi là nhân sinh.”
Mặc dù Lý Tịch chỉ mới có năm tuổi, nhưng mà thông minh tuyệt đỉnh, nghe thấy lời này thì liền biết nguy hiểm ập tới, vội vàng chạy đến bên cạnh Thái Vũ Hàng, vô cùng đáng thương mà lắc lắc đầu với Lý Tang Du đang đuổi theo mình: “Mẹ ơi, đừng có nói chuyện nhân sinh nữa.”
Thái Vũ Hàng một tay che chở đứa nhỏ: “Đừng có dọa Tịch.”
Lý Tang Du chống nạnh, híp mắt lại, đây là đang nghịch thiên đúng không? Lý Tịch hở động một chút là tìm ô dù, Thái Vũ Hàng hở động một chút là phá hỏng hình tượng người mẹ hiền từ của cô, cô có thể nhẫn nhưng không thể nhịn.