“Oan uổng quá! Ngài bảo bọn tôi không cần đi theo cô Lý mà!”
Minh uất ức cứ luôn mồm kêu oan, nhưng Minh làm việc nhanh chóng đã sớm bắt đầu điều tra những chuyện xảy ra trong ngày hôm nay.
Hình như đúng là mình hạ lệnh, lúc này Lục Huyền Lâm mới nhớ tới mình có việc phải đi trước, cũng coi như là cho Lý Tang Du không gian tự do, nhưng sau đó vì công ty tạm thời có việc nên lập tức rời đi, vội vàng lại thật sự quên mất người phụ nữ này. Nhưng mà thế giới này lại còn có người phụ nữ ngu dốt như vậy sao? Không biết về nhà à?
Nghĩ tới đây không hiểu sao trong lòng Lục Huyền Lâm có chút cảm xúc gì đó
“Giám đốc Lục, đã điều tra rõ ràng rồi ạ. Sau khi ngài đi cô Lý đã làm hỏng sợi dây chuyền đá quý của cô Lưu! Bây giờ cô ấy đang ở đồn cảnh sát.”
Hiệu quả làm việc của Minh quả nhiên là hạng nhất, không đến nửa giờ đã điều tra rõ ràng đại khái chuyện hôm nay.
“Cái gì? Sở cảnh sát?” Nháy mắt, vẻ mặt dữ tợn của Lục Huyền Lâm nhanh chóng khôi phục bình thường: “Chỉ vì một sợi dây chuyền mà vào đồn cảnh sát?”
Người phụ nữ này bình thường thông minh, khéo léo giỏi giang như vậy, sao đến lúc gặp cô Lưu này lại bị đưa đến đồn cảnh sát luôn vậy?
Minh vừa lái xe đến đồn cảnh sát vừa tiếp tục báo cáo: “Chắc là bị cô Lưu đe dọa rồi ạ.”
“Không biết là người của tôi sao? Vậy mà cũng dám đụng vào?”
Minh nghe được câu này, trên trán xuất hiện ba vạch đen.
Người của anh?
Người của anh mà còn có thể để người ta đi lạc sao? Bây giờ bị mất mới biết sốt ruột, lúc đó liên lạc với anh thì anh ở đâu?
“Nghe nói quản lý gọi điện thoại cho ngài rồi, nhưng cô ấy mãi không liên lạc được, hơn nữa cô Lý một mực thừa nhận rồi đồng ý bị giam giữ.” Tuy rằng thỉnh thoảng Minh khinh thường chuyện lật mặt nhanh như bánh tráng của Lục Huyền Lâm, nhưng mình cũng bị lây tật lật mặt nhanh như bánh tráng này không nhẹ chút nào.
Người phụ nữ này đồng ý bị giam giữ sao? Nói tên anh khó lắm sao? Cô ngây ngốc ở đồn cảnh sát một ngày, ngay cả điện thoại cũng không gọi.
Dù sao mặc kệ, việc này xảy ra nhất định không phải lỗi của Lục Huyền Lâm.
Trong lòng Lục Huyền Lâm như sắp ân cần hỏi thăm cả tổ tông nhà Lý Tang Du một lần, cuối cùng vẫn thay quần áo đi ra ngoài, chuẩn bị đến đồn cảnh sát đón người phụ nữ phiền phức này.
“Cậu đứng ngoài cổng đồn cảnh sát chờ tôi, tôi tự đi đón.”
Minh nghe được mệnh lệnh này của Lục Huyền Lâm, cằm anh ta cũng bị dọa sợ đến mức sắp há to xuống đất đến trật khớp.
Cái gì? Không nghe nhầm chứ, Lục Huyền Lâm bình thường lạnh lùng kiêu ngạo muốn tự đến đón một người phụ nữ.
Chẳng lẽ người phụ nữ này còn có gì có thể lợi dụng sao?
Thôi bỏ đi, người phụ nữ này còn có thể tự nhốt mình ở đồn cảnh sát cơ mà. Minh đã đến cổng đồn cảnh sát từ sớm, lắc đầu tỏ vẻ bất lực dựa vào bên cạnh xe chờ “tổ tông” của mình tới đón người.
Bởi vì rạng sáng lượng xe tương đối ít, Lục Huyền Lâm lái xe rất nhanh, chính anh cũng không hiểu tại sao mình lại sốt ruột như vậy, chỉ là một người phụ nữ thôi mà, để cô ở lại đồn cảnh sát tự xem xét lại bản thân mình một chút, không thể đắc tội với ai thì tốt nhất đừng có mà dây vào.