Lâm Hân chột dạ, không dám nhìn thẳng về phía cô.
“Sao vậy? Không nói gì sao?” Thấy tình hình như vậy, Triệu Thùy Dung vô cùng đắc ý.
Lý Tang Du thật sự không tiện nói gì, cô không biết đầu đuôi câu chuyện thế nào, không dám nói linh tinh.
“Đây chính là Lâm Hân, người được đám đàn ông kia gọi là bông hoa sen trắng đấy.” Triệu Thùy Dung đi tới, túm tóc Lâm Hân, ép cô ta ngẩng đầu lên: “Không phải lúc ở trong trường mày ngây thơ trong sáng lắm sao, sao ở nơi này mày lại dâm đãng như vậy hả, ha ha ha…”
Lâm Hân âm thầm rơi nước mắt, vẻ cay đắng hiện rõ trên mặt.
“Ngày nào đi học cũng trưng cái vẻ mặt ngây thơ trong sáng buồn nôn đó, đám con trai mắt mù đó nhìn thấy tình cảnh này của mày nhất định là đau lòng chết mất nhỉ? Tao tò mò lắm đấy, không biết rốt cuộc mày đáng giá bao nhiêu tiền một đêm nhỉ, 300 nghìn à? Hay là 600?”
Lý Tang Du thật sự không nghe nổi nữa: “Triệu Thùy Dung, cô im miệng ngay đi, đừng có bắt nạt người khác quá đáng như vậy.”
Kể từ sau khi Lâm Bách Thần chết, cô luôn cảm thấy rất có lỗi với Lâm Hân, cô không thể nhẫn nhịn nhìn Lâm Hân bị bắt nạt như vậy được.
“Đứa con gái hèn hạ này xứng đáng để cô bảo vệ sao? Hôm nay tôi phải khiến cô ta hiểu rằng, dám ra tay với người đàn ông của Triệu Thùy Dung đây thì chắc chắn không có kết quả tốt đẹp.”
“Bốp!” Lại là một cái tát rất kêu, rõ ràng là cái tát này Triệu Thùy Dung ra tay mạnh hơn những cái trước rất nhiều, Lâm Hân bị tát lệch hẳn mặt sang một bên.
“Dừng tay! Tôi không tin Lâm Hân làm những việc như vậy.” Hai mắt Lý Tang Du trợn tròn, hét lớn lên.
Không hiểu là vì câu nói của Lý Tang Du hay là vì cái tát kia mà Lâm Hân có vẻ rất hối lỗi, cô ta hé miệng định nói gì đó nhưng cuối cùng vẫn không nói ra được.
Vì sao Lý Tang Du lại tin tưởng cô ta như vậy? Chỉ vì cô ta là em gái của Lâm Bách Thần sao?
Triệu Thùy Dung liếc mắt nhìn sang: “Đúng là ngoan cố.”
“Mấy tấm ảnh này có thể nói lên được gì chứ? Có người chụp ảnh cho thấy đây là một âm mưu từ trước.”
“Cô thật sự cho rằng tôi quan tâm chuyện này là thật hay giả sao? Loại sinh viên làm gái thế này tôi gặp nhiều rồi, cô ta sai ở chỗ dám quyến rũ người đàn ông của Triệu Thùy Dung tôi.” Khóe miệng Triệu Thùy Dung cong lên: “Lâm Hân, mày muốn tao tha cho mày cũng không phải là không có cách, bây giờ mày lột hết quần áo ra, đi vòng quanh trong bệnh viện rồi hét lên: Lâm Hân tôi là con điếm đáng chết, không nên quyến rũ người đàn ông của Triệu Thùy Dung.”
“Cô… quá đáng quá rồi đấy.” Lý Tang Du tức giận nói.
Triệu Thùy Dung nhún vai không quan tâm, ra hiệu cho đứa con gái kia buông tay ra. Lâm Hân yếu như bún, ngã vật ra đất.
“Sao vậy? Có làm hay không?” Triệu Thùy Dung khoanh tay trước ngực, đứng ở trên cao nhìn xuống Lâm Hân ở dưới.
“Không làm, đánh chết tôi cũng không làm.”
Mặt Triệu Thùy Dung biến sắc: “Mày làm vậy là đâm đầu vào chỗ chết đấy.” Nói rồi, cô ta giẫm chân lên người Lâm Hân, vung tay một cái, đám côn đồ phía sau lập tức tiến lên.
Đối mặt với cả đám người lao vào ẩu đả, Lâm Hân không kêu cứu một câu nào, cô ta chỉ còn sót lại chút tôn nghiêm này thôi.
“Dừng tay, dừng tay…” Lý Tang Du đau lòng nhìn Lâm Hân bị đánh, cô bị hai đứa côn đồ khác giữ chặt, vùng vẫy thế nào cũng không được, căng thẳng quá chỉ biết hét lớn: “Mọi người mau đến đây, cứu mạng…”