Lý Tang Du chỉ cần một câu trả lời của anh thôi, còn về chuyện công việc, gia đình của Lục Huyền Lâm, cô không quan tâm.
“Bụng cô đã cảm thấy thoải mái hơn chưa?”
“Không còn đau nữa rồi.”
Lục Huyền Lâm chau mày, vỗ nhẹ cô một cái: “Không đau? Thế cô có thể giãn mặt mũi mình ra một chút không?”
“Cảm giác hơi chướng bụng…”
Từ lâu trước kia, dạ dày của cô đã bị cô hành hạ một trận.
Lúc ở nhà Chu Hòe Hương, có người chuẩn bị một ngày ba bữa cho cô, dạ dày cô đã khá hơn một chút. Nhưng từ sau khi trở về biệt thự, không còn ai nấu cơm cho cô nữa, cô cũng không để ý tới thời gian ăn cơm, cứ bữa đói bữa no. Nếu đói thì ăn, không đói thì không ăn. Cuộc sống như vậy làm sao dạ dày của cô không có vấn đề được?
“Chướng bụng? Cô ăn no quá nên chướng bụng đúng không?” Câu nói của Lục Huyền Lâm một mũi tên trúng hai đích: “Người ta mời cô ăn gì? Tương cá 300 triệu một gam? Mà để cô ăn đến mức bụng chướng to như vậy? Ra ngoài cô đừng nói là quen biết tôi, đúng là khiến tôi mất mặt!”
“Người ta đâu xa xỉ như anh.”
Lý Tang Du không dám nói với Lục Huyền Lâm rằng đó là bữa cơm cô mời, không thì lại phải nghe lải nhải tiếp cho xem.
“Được rồi, anh không phải lo, tôi chưa khiến người khác phải mất mặt bao giờ cả, cho dù là bị cả thế giới chê bai thì tôi cũng không để liên lụy tới cậu chủ Lục đâu!”
“Tôi rót một ít nước nóng cho cô…” Ngón tay Lục Huyền Lâm xoa mạnh huyệt thái dương, anh nhanh chóng đi vào nhà bếp.
Câu nói đó đâm thẳng vào tim anh, ký ức đau khổ đó lại hiện lên. Cho dù là đối với anh hay Lý Tang Du thì đó cũng là ký ức khó quên trong đời. Không biết người phụ nữ điên kia bị trùng tà gì mà toàn nói linh tinh.
Ký ức này coi như là một sự trừng phạt cho sự vô tình lúc đó mà anh đã dành cho Lý Tang Du. Lục Huyền Lâm lắc đầu, nước nóng trong ly suýt nữa tràn ra ngoài.
Trong ký ức, anh có thể mơ hồ nhớ được, trước đây anh cũng từng bảo vệ cô như vậy.
Nhưng có tác dụng gì đâu chứ?
Không phải Lý Tang Du vẫn luôn cao ngạo sao? Trong mắt của cô, chút chuyện nhỏ vụn vặt mà anh làm đáng để nhắc tới sao?
Anh đổ bớt đi một ít nước nóng rồi bỏ thêm vào đó mấy viên đường, dùng tay lắc lắc rồi bê ra cho cô.
“Nóng lắm, giờ cô đừng uống vội.”
“Ừ…” Lý Tang Du cầm cái lót ly, ánh mắt nhìn Lục Huyền Lâm hơi kỳ lạ.
Từ khi nào mà anh lại biết quan tâm người khác như vậy? Lại định tìm mình nói chuyện gì sao? Hay là anh ta vẫn muốn kéo dài chuyện ly hôn?
Trong lúc suy nghĩ lung tung, cô vô thức đưa cốc nước đến bên miệng mình.
“Cô làm gì thế hả?” Lục Huyền Lâm phản ứng lại được, hét to lên một tiếng nhưng đã quá muộn.
Lưỡi của Lý Tang Du bị bỏng, cô lập tức buông tay ra, cả cái cốc sắp rơi xuống dưới, nếu rơi xuống như vậy thì sẽ đổ hết lên người cô.
Lục Huyền Lâm cũng không ngờ được rằng tốc độ của mình lại nhanh như vậy, anh lập tức đưa tay ra, dùng tay gạt mạnh chiếc cốc sang một bên. Khi tiếp xúc với chiếc cốc, toàn bộ nước sôi đổ lên tay anh, chiếc cốc vỡ tan dưới đất, chỉ có một vài giọt nước bắn lên quần áo của cô.