Mục lục
Cuồng Phi Sủng Vương
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1224

Nàng thật sự không tin trên đời lại có hai người hoàn toàn giống nhau mà không có lý do.

Hẳn là không thể chịu đựng được cái chết bi thảm của Diệp Phong ở núi Hồ Lô Huyết mà Tiêu Vũ Hiên mới hy vọng rằng hắn ta là Diệp Phong.

Vì vậy Tiêu Vũ Hiên mới kéo tay hắn ta kiểm tra cẩn thận, một lúc sau liền thất vọng.

Tay của Diệp Phong bị người ta đánh gãy, xương cốt đều biến dạng, đặc biệt tay trái không thể dùng chút lực nào, còn người này mặc dù trên người có nhiều vết thương nhưng xương cốt vẫn nguyên vẹn, hơn nữa lại còn thuận tay trái.

Nghĩ đến thuận tay trái, Tiêu Vũ Hiên lại đột nhiên nghĩ đến một điều gì đó rồi nói: “Viện trưởng của học viên hoàng gia là ngươi giết phải không? Sau đó đổ tội cho Diệp Phong?”

“Tại sao ngươi không trả lời, ta hỏi ngươi, viện trưởng rốt cuộc có phải là do ngươi giết hay không? Diệp Phong với ngươi có thù oán gì mà ngươi lại phải hại hắn ta như vậy?”

Lược Ảnh chỉ lặng lẽ đứng đó, đôi mắt tối đen của hắn ta không vui cũng không buồn, chỉ nhìn thẳng vào khoảng không mà không có bất kỳ sự cầu xin nào, dường như không nghe thấy những lời nói của Tiêu Vũ Hiên.

Tiêu Vũ Hiên tức giận đến mức muốn tát chết hắn ta, nhưng nhìn thấy khuôn mặt giống Diệp Phong của hắn ta thì Tiêu Vũ Hiên lại không làm được.

Tên khốn này có khuôn mặt giống Diệp Phong nhưng tâm địa lại tàn ác, hết lần này đến lần khác đuổi giết nha đầu thối, hơn nữa còn giết không biết bao nhiêu người tốt trong học viện.

Diệp Phong đã bị hắn ta hại thảm.

Hoa Khởi La huơ huơ tay trước mặt Lược Ảnh, do dự hỏi: “Chẳng lẽ hắn ta bị câm điếc nên không trả lời được?”

Cố Thanh Hy ăn hết miếng lương khô cuối cùng rồi đứng dậy, phủi phủi y phục rồi nhàn nhạt nói: “Hắn ta không câm điếc, chỉ là hắn ta không thích nói chuyện mà thôi”.

“A… kẻ này thật kỳ quái. Này, bổn cô nương hỏi ngươi, tại sao ngươi lại muốn giết Hy tỷ tỷ của ta, là kẻ nào phái ngươi đến giết tỷ ấy?”

im lặng…

Ngoại trừ tiếng lá cây xào xạc thì không có bất cứ âm thanh nào phát ra.

“Này, ngươi bị điếc sao? Ta hỏi ngươi tại sao ngươi lại đuổi giết Hy tỷ tỷ? Nếu như ngươi không trả lời thì ta sẽ giết ngươi ngay bây giờ”.

Lại là sự im lặng, Lược Ảnh như người gỗ, không trả lời bất kỳ câu hỏi nào của Hoa Khởi La.

Phù Quang cau mày xen vào: “Chủ nhân, hay là để thuộc hạ bắt hắn ta về thẩm tra, buộc hắn ta phải khai ra chủ mưu đằng sau!”

Cố Thanh Hy đưa tay nhéo khuôn mặt thanh tú non nớt của hắn ta rồi cười nói: “Cho dù ngươi có đánh chết hắn ta thì hắn ta cũng sẽ không hé răng nửa lời”.

Phù Quang đỏ mặt, có chút xấu hổ, hắn ta muốn gạt tay Cố Thanh Hy ra nhưng lại quá ngượng ngùng.

Cuối cùng hắn ta chỉ có thể nhanh chóng lui về phía sau một bước, ngượng ngùng nói: “Nếu chủ nhân không có việc gì nữa vậy thì thuộc hạ đi trước”.

Không đợi Cố Thanh Hy đáp lại, Phù Quang đã biến mất.

“Hy tỷ tỷ, hắn ta không chịu nói chuyện, phải làm sao bây giờ? Cũng không thể thả hắn ta đi được”.

“Không phải Tiểu Lộ nói Ma chủ đã mang Sở hậu an toàn rời khỏi Thiên Phần tộc sao, chúng ta không biết hắn cùng Diệp Phong có quan hệ như thế nào nhưng có lẽ Sở hoàng Sở hậu biết”.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK