Mục lục
Cuồng Phi Sủng Vương
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 171

Nàng ngượng ngùng cười: “Đây chẳng phải là vì chữa bệnh cho ngài ấy mệt quá, chẳng may ngủ gà ngủ gật thôi sao”.

Cạn lời.

Nàng ta chỉ động mồm mép, cái gì cũng không làm, mệt cái gì chứ?

Cố Thanh Hy kiểm tra nhiệt độ trong vạc, lạnh đến mức tay nàng đông cứng lại.

“Chậc chậc chậc, thực sự không biết những năm này sao ngài chưa chết vì lạnh”.

“Cố tam tiểu thư”, Thanh Phong cảnh cáo.

“Hét lớn như thế làm gì, ta đâu có điếc, cầm bột thuốc này rắc một vòng quanh mép vạc, rồi đổ hết rắn độc, bọ cạp kia vào”.

“Cái gì…không phải giết chết rồi mới làm thuốc sao? Đây đều là những con vật còn sống đó”, chẳng may cắn chủ tử thì sao?

“Không sống ta mới không cần, nhanh lên, lát nữa lại đóng băng, cho dù các ngươi bắt thêm bao nhiêu rắn độc cũng vô dụng”.

“Chủ tử…”

Hai người bọn họ làm sao dám làm chuyện đại nghịch bất đạo như vậy, đều nhìn Dạ Mặc Uyên chờ hắn chỉ thị.

Ánh mắt Dạ Mặc Uyên u ám, khẽ nói: “Làm đi”.

Thanh Phong, Giáng Tuyết lại lau mồ hôi.

Lần này là mồ hôi lạnh.

Lúc đổ những con vật có nọc độc như rết nhện vào, răng bọn họ run cầm cập, vô cùng căng thẳng.

Những con vật có nọc độc vừa đổ vào trong, chúng chỉ chậm chạp bò trong vạc, không cắn Dạ Mặc Uyên, thậm chí còn sợ hãi tránh né Dạ Mặc Uyên.

Bọn chúng muốn rời khỏi vạc, lại có vẻ sợ bột thuốc trên mép vạc, nên chỉ có thể lo lắng bất an bò quanh.

Thanh Phong, Giáng Tuyết đợi một lúc lâu, cũng không có con nào cắn chủ tử của mình, trái tim căng thẳng mới được thả lỏng.

Cố tam tiểu thư cũng xem như có chút đáng tin cậy, bằng không nếu những con vật có nọc độc này cắn chủ tử, bọn họ thực sự không biết phải làm sao.

“Ngẩn người ra đấy làm gì, đưa bát thuốc kia cho chủ tử nhà ngươi uống”.

Cố Thanh Hy ngồi bắt chéo chân, lười nhác ra lệnh.

Giáng Tuyết bưng thuốc đến.

Dạ Mặc Uyên liếc nhìn bát thuốc đen như mực, khẽ nhíu mày, một hơi uống cạn.

“Bộp…”

Cố Thanh Hy ném một miếng mứt hoa quả qua, ngáp nói: “Ăn một miếng mứt hoa quả, trong miệng sẽ không còn vị đắng, tim cũng không đau nữa”.

Dạ Mặc Uyên bắt lấy, nhìn mứt hoa quả trong tay, trong lòng có chút phức tạp.

Từ khi sinh ra hắn đã mang trong mình chất độc kỳ lạ, từ khi bắt đầu có kí ức hắn đã luôn phải uống thuốc, đời này thứ hắn không thích nhất chính là thuốc.

Không ai biết hắn sợ đắng, đến mẫu phi hắn cũng không biết.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK