Tiêu Vũ Hiên vội vàng lùi về phía sau.
Hắn tuyệt đối không quen biết nữ nhân này.
Hoàn toàn không hề quen biết.
Dù giọng của Cố Thanh Hy có nhỏ cách mấy thì mọi người cũng đều nghe thấy, không khỏi ôm bụng cười to.
Người ta hay bảo Cố tam tiểu thư chỉ là kẻ vô dụng, nay gặp mặt ngoài đời, quả thật danh xứng với thực.
Cố Sơ Lan đứng bên cạnh Trạch Vương, dịu dàng nhỏ nhẹ nói: “Tài văn chương của tỷ tỷ vẫn như thế từ trước tới nay, momg Trạch Vương chớ ghét bỏ”.
Trạch Vương cười lạnh, ánh mắt nhìn Cố Thanh Hy chỉ có sự chán ghét: “Tài năng của nàng thế nào thì liên quan gì đến ta, ta với nàng đã giải trừ hôn ước từ lâu rồi”.
Đôi mắt trong veo của Cố Thanh Hy chợt hiện lên vẻ sắc bén lạnh lùng đầy khác lạ, nhưng lại nhanh chóng biến thành vẻ ngây ngô bình thường.
“Phu tử, cho hỏi ta đã vượt qua kiểm tra chưa?”
“Cố tam tiểu thư vẽ được một bức tranh rất đẹp, viết chữ cũng rất tốt, đáng để khen ngợi, ta sẽ treo tranh của tam tiểu thư giữa học đường, để các đệ tử khác học hỏi thêm”.
Lại là những lời đó.
Thượng Quan Sở, ngoài mặt thì tươi cười rung động lòng người, thật ra trong đầu toàn những suy nghĩ xấu xa, đúng là phí phạm gương mặt tuấn tú như thần tiên đó mà.
Nàng cười đến mức nịnh nọt: “Phu tử, thế không được tốt lắm đâu”.
“Ta thấy rất tốt”.
Cố Thanh Hy nghẹn cả cục tức quay trở về chỗ ngồi của mình, nàng có thể cảm nhận được ánh mắt mọi người nhìn mình đầy vẻ nhạo báng.
Tiêu Vũ Hiên kề sát vào, an ủi: “Không sao đâu, cũng có mất miếng thịt nào đâu mà, ít nhất ta sẽ không cười nhạo cô”.
Cố Thanh Hy cười hà hà, cười đến mức chẳng thấy điều gì tốt lành.
“Ta thấy mà, Tiểu Hiên Hiên, ngươi nói rất đúng, hai ta rất hữu duyên, ta thấy chúng ta hợp thành một đôi ổn lắm đấy”.
“Má ơi”.
Tiêu Vũ Hiên sợ đến mức ngã quỵ ngay tại chỗ.
Hắn lấy lại lời an ủi vừa rồi của mình.
Nữ nhân này làm bằng sắt, đao thương không thể làm gì nàng, hắn an ủi nàng cũng chỉ tự chuốc lấy đau khổ mà thôi.
“Được rồi, hôm nay chỉ học đến đây thôi, sáng mai dậy sớm một chút, chiều mai sẽ bắt đầu tiến vào trận chung kết, giữ vững tinh thần, đừng để học viện Hoàng Gia mất mặt”.
“Đã hiểu, thưa phu tử”.
“Cố tam tiểu thư, năm mươi lần đấy, nhớ đàn cho hết.
Tiêu công tử, công tử ở lại để giám sát, nếu đàn không đủ năm mươi lần thì công tử hãy đàn thay nàng”.
Cái định mệnh.
Thượng Quan Sở này bị thần kinh hay sao ấy.
Danh Sách Chương: