Mục lục
Cuồng Phi Sủng Vương
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 856

Đồ của nàng quá nhiều, nhẫn không gian đã chật cứng, không đủ rộng để dùng.

Ở đây chỉ còn một mình Thượng Quan Sở chưa giao tiền.

Cố Thanh Hy đưa tay ra.

Thượng Quan Sở cười dịu dàng: “Muốn ta đưa tiền cũng được thôi, vậy thì trâm bạch ngọc sẽ không làm phần thưởng nữa”.

“Tại sao chứ?”

“Bởi vì câu chuyện của cô vốn là đề thi, nếu ta đưa tiền thì nó cũng biến chất, không còn là đề thi nữa, vì sao ta phải ban thưởng?”

Cố Thanh Hy cắn răng: “Được, ngài lợi hại. Nhưng ngài cũng nhìn thấy tình hình hiện tại rồi, hạng nhất chắc chắn sẽ thuộc về ta, có phải ngài nên đưa trâm bạch ngọc cho ta luôn không?”

“Câu chuyện chưa đến hồi kết, kết quả cuộc thi cũng chưa có”.

“Ánh mắt của quần chúng đều sáng như tuyết, ngài nhìn nơi này đi, đâu đâu cũng có tiếng bàn tán của bách tính đế đô”.

Thượng Quan Sở chỉ cười không đáp.

Nhưng dáng vẻ kia đã nói rõ, truyện chưa viết xong, kết quả cuộc thi chưa có, hắn ta sẽ không chịu đưa trâm bạch ngọc.

Cố Thanh Hy chỉ có thể cắn răng, tiếp tục đọc một đống nội dung.

Hơn một canh giờ trôi qua, Cố Thanh Hy không thể chịu đựng được nữa.

Nàng tủi thân bước tới trước mặt Thượng Quan Sở, chỉ vào quầng thâm mắt của mình: “Thượng Quan phu tử, ngài nhìn này, ta đã không chợp mắt suốt ba ngày ba hai đêm, đôi mắt này sắp thành mắt gấu trúc luôn rồi, hơn nữa trong mắt toàn là tơ máu, sắp không mở ra nổi. Ngài nể tình ta nghiêm túc mà đưa trâm bạch ngọc cho ta trước đi”.

Nàng thật sự rất mệt mỏi, ngay cả giọng nói cũng bị khàn.

Thượng Quan Sở hơi dao động.

Mọi người trong học viện Hoàng gia cũng dao động.

Nhưng…

Thượng Quan Sở điềm tĩnh đáp: “Cô có thể nghỉ ngơi trước, khi nào khoẻ lại rồi tiếp tục”.

“Thế không được, lỡ như ngài đưa trâm bạch ngọc cho người khác thì phải làm sao?”, điều quan trọng nhất là ngộ nhỡ hắn ta hối hận hoặc làm mất, nàng phải đi đâu để tìm trâm bạch ngọc đây?

“Trâm bạch ngọc chỉ dành cho người giành được hạng nhất cuộc thi, ngoài ra ta sẽ không đưa cho bất kỳ ai khác”.

“Ta không quan tâm, dù sao ta cũng không tin. Nếu không lấy được trâm bạch ngọc, ta sẽ không đi đâu cả”.

Cố Thanh Hy quyết tâm ăn vạ, ngồi phệt xuống đất ôm đùi Thượng Quan Sở, vừa nói vừa khóc chảy nước mắt nước mũi, muốn đáng thương bao nhiêu có bấy nhiêu đáng thương.

“Thượng Quan phu tử, ta biết ta là học trò hư hỏng, lần nào đi học cũng ngủ gật, còn không nghe lời phu tử, sau này ta sẽ sửa hết mà, ngài đưa trâm bạch ngọc cho ta bây giờ luôn có được không, ta cầu xin ngài đấy”.

Thượng Quan phu tử hoảng sợ.

Tất cả mọi người đều hoảng sợ.

Thân phận của nàng hiện giờ là Dạ Vương phi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK