Mục lục
Cuồng Phi Sủng Vương
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 577

“Nói cứ như ngươi tìm được nhiều bảo bối cấp hai lắm vậy!”, một tên đệ tử cười nhạo.

Một tên khác châm chọc: “Đương nhiên là bọn họ tìm được rất nhiều bảo vật cấp hai rồi. Liễu Nguyệt và Vu Huy còn đang đào cỏ dại đấy, không thấy à? Đã đào được mấy bao tải rồi, ha ha ha… có lẽ trong lòng bọn họ, cỏ dại chính là bảo bối đấy.

Cố Thanh Hy duỗi người cho đỡ mỏi, nàng chẳng thèm đôi co với đám râu ria này làm gì.

“Mới đó mà tối rồi, Tiểu Hiên Hiên, đi chuẩn bị món ăn đi, hôm nay chúng ta ăn món nướng dã ngoại nhé”.

Vừa nghe đến ăn, Tiểu Cửu Nhi liền tỉnh táo, không hề có một chút buồn ngủ nào.

“Được”, Tiêu Vũ Hiên trừng mắt nhìn đám người kia, đặc biệt là Trạch Vương, kẻ từ đầu đến cuối vẫn luôn im lặng, rồi quay đầu đi săn.

Cố Thanh Hy ngồi xuống một gốc đại thụ, ngâm nga một khúc nhạc, bắt chéo chân, bổ sung thêm một câu: “Gọi Liễu Nguyệt với Vu Huy cùng đi săn, săn càng nhiều càng tốt, hôm nay khẩu vị của ta tốt”.

“Biết rồi!”

Các đệ tử nhìn trời đã sụp tối, bản thân bọn họ cũng đã dốc sức tìm kiếm hơn nửa ngày, bèn dứt khoát tìm một nơi thoải mái ở gần đó, ngồi xuống nghỉ ngơi.

Cả một buổi tối, bọn họ nhìn thấy đám người Liễu Nguyệt và Tiêu Vũ Hiên liên tục săn được lợn rừng khiêng về. Âm thanh thịt lợn nướng cùng mùi hương liên tục bay đến.

Tính sơ thì ít nhất có hơn mười con lợn và hơn hai mươi con thỏ.

Việc này…

Không phải nhóm bọn họ chỉ có bốn người thôi sao?

Sao lại ăn nhiều như vậy?

Thấy Liễu Nguyệt và Vu Huy lại tiếp tục đi săn với khuôn mặt tối sầm, bọn họ không bình tĩnh nổi nữa.

“Chẳng lẽ bọn họ định dùng mùi thịt lợn nướng để hấp dẫn món bảo vật nào đó à?”

“Cũng có thể, nếu không thì sao bọn họ có thể ăn hết nhiều thịt lợn như vậy?”

“Đi, chúng ta đi xem thử!”

Đám học sinh nói xong liền hành động, cả đám lén lút chạy đến nhìn trộm. Trạch Vương không muốn đi, nhưng lại không thắng nổi lòng hiếu kỳ của mình, nên cũng lò dò theo sau.

Từ rất xa, bọn họ liền nhìn thấy mấy đống lửa được dựng lên, Tiêu Vũ Hiên gấp rút nướng thịt, mệt đến nổi mồ hôi chảy ròng ròng.

Cố Thanh Hy vừa phe phẩy quạt vừa rắc gia vị cho thịt lợn.

Còn kẻ đang háo hức ăn một cách ngon lành là… một con rắn nhỏ.

Con rắn chỉ to cỡ bằng chiếc đũa, nhưng sức ăn lại cực lớn, nó cắn từng khối thịt lợn, nuốt vào bụng, hồn nhiên không sợ làm bụng mình vỡ ra.

Không biết có phải đã phát hiện bọn họ nhìn lén hay không, con rắn kia ngẩng cái đầu bé tí lên, hướng về phía bọn họ phát ra âm thanh xì xì.

Đám người nhìn xuống mặt đất, ngay cả xương lợn cũng không còn, trong lúc nhất thời, bọn họ cũng không biết số thịt lợn nướng kia… đã đi đâu.

Sau khi con rắn nhỏ phát ra âm thanh xì xì, xa xa, bỗng nhiên có một đàn rắn xuất hiện, những con rắn này có đủ màu đủ sắc, rất nhiều chủng loại, tất cả đều nhắm về phía đám học sinh.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK