Mục lục
Cuồng Phi Sủng Vương
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 180

Nàng ta siết chặt tay, cắn răng nghiến lợi: “Được, một vạn lượng thì một vạn lượng”.

Tiêu Vũ Hiên, Liễu Nguyệt và Vu Huy chạy đến trước mặt Cố Thanh Hy, nhìn bóng lưng tức giận rời đi của Đương Đương công chúa, Tiêu Vũ Hiên cười nói: “Tiểu nha đầu, cô đúng là xấu xa, thắng của người ta mấy vạn lượng mà cả một vạn cũng không cho”.

“Một vạn đã có thể uống được bao nhiêu rượu hoa rồi, nếu người ta đã muốn đưa thì sao chúng ta lại không lấy?”

“Nàng ta có muốn đưa đâu, rõ ràng là cô ép người ta. Đúng rồi, tối qua trở về, chiến thần có làm khó cô không?”

Tiêu Vũ Hiên thầm thấy căng thẳng, tối qua hắn ta vẫn luôn trông chừng bên ngoài phủ Dạ Vương, nhưng đến khi trời sắp sáng, cha hắn ta phái người đến đưa hắn ta về.

Cả đêm hắn ta đều không được nghỉ ngơi, sợ cô gái xấu xí này sẽ xảy ra chuyện.

Cố Thanh Hy nhìn hắn ta như nhìn một tên ngốc: “Lão đại của ngươi nhìn giống quả hồng mềm mặc cho người khác bắt nạt không?”

Nghe thấy câu này, Tiêu Vũ Hiên mới thở phào nhẹ nhõm.

“Cô cắm cái sừng to như thế cho chiến thần mà chiến thần lại không làm gì cô? Chậc chậc… Thật khó tin”.

Liễu Nguyệt và Vu Huy oán trách: “Lão đại, hôm qua hai chúng ta đợi cô ở tửu lầu Tuý Mộng suốt cả đêm, không ngờ cô đi uống rượu hoa cũng không dẫn chúng ta theo, cô thật không có nghĩa khí”.

Cố Thanh Hy khí phách vỗ lên bả vai hai người họ một cái, cười nói: “Được, vậy lần sau sẽ dẫn hai người các ngươi theo”.

“Phịch…”

Chân của Liễu Nguyệt và Vu Huy như nhũn ra.

Đi uống rượu hoa với vị hôn thê của chiến thần?

Có đánh chết bọn họ cũng không dám.

Chiến thần bóp chết bọn họ thì sao.

“Đúng rồi, hôm qua Vô Ưu Quan xảy ra chuyện lớn như thế, sao hôm nay lại không có chút tin tức gì vậy?”

Cố Thanh Hy đáp lời: “Chuyện này còn cần phải đoán ư? Chắc chắn là chiến thần phong toả tin tức rồi, đây cũng đâu phải chuyện vẻ vang gì với bọn họ”.

“Lão đại, cô nhìn kìa, đó không phải là Diệp Phong sao?”, Vu Huy đột nhiên la to.

Cố Thanh Hy ngước mắt nhìn lên, tuy nam nhân trước mắt mặc áo gai vải thô, nhưng lại có dung mạo tuấn tú, vóc người cao gầy, phong độ của người trí thức và sự lạnh nhạt hờ hững.

Ngũ quan của hắn ta góc cạnh rõ ràng, trông rất đẹp trai nhưng trên mặt lại có vẻ tái nhợt vì bị bệnh.

Tiêu Vũ Hiên lẩm bẩm: “Lạ thế, không phải hôm qua Diệp Phong khoẻ lắm à, hay vì cô hùng hổ đẩy ngã hắn ta, khiến hắn ta sợ đến mức bệnh luôn”.

Khoé miệng Cố Thanh Hy khẽ giật.

Nàng vì vấp phải chân bàn nên mới vô tình đụng ngã hắn ta thôi.

Hơn nữa, dù Diệp Phong cố hết sức khiến mình trông giống một người bình thường, nhưng hơi thở của hắn ta không ổn định, rõ ràng là bị thương nặng.

Hôm qua sau khi bọn họ rời đi, có người làm Diệp Phong trọng thương?

Cố Thanh Hy nhớ tới sự đáng sợ và sát khí thoáng xuất hiện trên người Diệp Phong tối qua lúc cô đụng ngã hắn ta.

Nếu cô đoán không lầm, có lẽ Diệp Phong có võ công.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK