“Hôm qua dạy mọi người, về nhà mọi người có luyện tập không”.
“Có ạ”, Đương Đương công chúa là người đầu tiên hét lên, chính là muốn thể hiện bản thân gây ấn tượng trước mặt Thương Quan Sở, rất nhiều tiểu thư cũng lần lượt đáp có.
“Vậy thì mời công chúa đàn một khúc trước đi”.
Đương Đương công chúa vui mừng khôn xiết, cố gắng ổn định lại tinh thần, nàng ta khẽ đặt tay lên dây đàn, tiếng nhạc du dương nhẹ nhàng vang lên.
Cố Thanh Hy ngáp một cái, bắt đầu cảm thấy hơi buồn ngủ.
Nàng còn tưởng Thượng Quan Sở sẽ đàn cho bọn họ nghe chứ, vậy mà đều là bọn họ đàn.
Đương Đương công chúa đàn khúc này cũng tạm được, chỉ là thiếu cảm xúc, như thể không có linh hồn vậy, thực sự là khó mà lọt vào tai nàng được.
Khúc nhạc đó như thôi miên, Cố Thanh Hy lại mơ mơ màng màng chìm vào giấc ngủ.
Đợi nàng giật mình tỉnh dậy lần nữa, vẫn là do Tiêu Vũ Hiên đập bàn nên tỉnh dậy.
“Tan học rồi? Vậy ta có thể về nhà chưa?”
“Hahaha ……”
Tất cả học sinh đều phá lên cười.
Buổi sáng học tiết của Từ phu tử cô ta ngủ gật thì thôi đi, buổi chiều là tiết của Thượng Quan phu tử, vậy mà cô ta lại ngủ gà ngủ gật.
Thượng Quan phu tử rất ít khi giảng bài, được nghe phu tử giảng một buổi thì đã là có phúc ba đời rồi.
Hơn nữa…
Có nữ nhân nào trong thiên hạ này có thể cưỡng lại vẻ đẹp như thần tiên của Thượng Quan phu tử.
Cô ta thì hay rồi, thế mà lại ngủ ngon lành.
Đương Đương công chúa mỉa mai: “Đồ ngốc thì cũng chỉ là đồ ngốc mà thôi, với tư chất này mà cũng có mặt mũi đến học viện Hoàng gia đi học”.
Dù đang mắng mỏ nhưng Đương Đương công chúa đã bớt tức giận hơn rất nhiều.
Vì Cố Thanh Hy đang nghe Thượng Quan phu tử dạy học cũng có thể ngủ gật, điều đó chứng tỏ đối phương không hề có ý định gì hay mê mẩn Thượng Quan phu tử.
Cố Thanh Hy dụi mắt.
Nàng mây mưa triền miên với một nam nhân lạ cả đêm, mệt đến mức xương cốt muốn rã rời, lúc trở về nhà lại phải đối phó với những thân thích cực phẩm kia.
Sáng sớm còn bị Thu Nhi gọi dậy, nàng cơ bản là chưa ngủ được chút nào cả, có thể không buồn ngủ sao?
Thượng Quan phu tử mỉm cười ôn hòa tao nhã, trên mặt lộ ra một nụ cười nhàn nhạt: “Cố tam tiểu thư hẳn là đã luyện thành thục tất cả những gì ta dạy rồi, không bằng mời tam tiểu thư đàn một khúc đi”.
Gì cơ…
Bảo mình đàn?
Có nhầm lẫn gì không?
Mình biết đàn gì đây?
Thậm chí nàng còn không biết Thượng Quan phu tử vừa dạy cái gì!
Cố Thanh Hy bối rối nhìn Tiêu Vũ Hiên.
Tiêu Vũ Hiên quay đầu đi.
Đừng dính líu đến hắn ta.
Danh Sách Chương: