Mục lục
Cuồng Phi Sủng Vương
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 327

Bọn họ cũng không nhận được mệnh lệnh, họ cũng chẳng muốn thả người nhưng thái độ của Giang đàn chủ quá cứng rắn, nếu bọn họ không nghe lời thì ai cũng sẽ gặp nạn, lại nhìn dáng vẻ Giang đàn chủ, trông cũng không giống đang giả tạo mệnh lệnh, bọn họ chỉ có thể nghe lời.

“Thì ra là Giang đàn chủ, ta còn tưởng là ai cơ. Giang đàn chủ, tay ngươi vươn ra hơi dài ấy nhỉ, cả người hầu trong tháp Phong Vân của ta cũng muốn quản lý”.

Dịch Thần Phi đã dịch dung và Cố Thanh Hy cùng quay sang.

Trông thấy Lâm đàn chủ vừa nói chuyện chỉ hơn ba mươi tuổi, trông dáng vẻ cứ ngả ngớn, nhìn cũng chẳng phải loại tốt lành gì.

Giọng hắn ta đầy chua ngoa, như thể đang mỉa mai bọn họ với tay hơi dài, muốn điều người trong tháp hắn ta quản lý mà lại không thông qua sự đồng ý của hắn ta.

Dịch Thần Phi cười nói: “Kỳ chủ đòi người gấp gáp quá, ta cũng bất đắc dĩ, chỉ có thể điều người đi trước rồi báo với ngươi”.

Lâm đàn chủ cười khinh miệt, giọng nghi ngờ.

“Tháp Phong Vân thuộc quyền quản lý của ta, kỳ chủ muốn lấy người tại sao không tìm ta, lại tìm ngươi?”

Dịch Thần Phi đen mặt: “Ngươi nghi ngờ ta đang nói dối ư?”

“Có nói dối hay không thì chỉ cần đưa lệnh bài ra là biết ngay thôi mà”.

Nghe thế, Dịch Thần Phi từng bước ép sát, nhìn thẳng vào mắt Lâm đàn chủ, kiêu căng nhìn hắn ta: “Kỳ chủ chỉ muốn có thêm vài người hầu thôi mà, chẳng lẽ còn phải đưa cho ta lệnh bài đi dẫn người hả?”

Chỉ cần vài người hầu thì đúng là không cần lệnh bài, chỉ cần kỳ chủ ra lệnh, người bên dưới sẽ tự động dẫn qua.

Nhưng kỳ chủ lại không có lý do gì để bảo Giang Húc vượt quyền, đi lấy người từ địa bàn của hắn ta cả.

“Không có lệnh bài của kỳ chủ, dù là ai cũng không được dẫn người hầu đi”.

“Ảnh hưởng đến hứng thú của kỳ chủ, ngươi có thể gánh vác được không?”

“Ta chỉ biết là không có mệnh lệnh từ chính miệng kỳ chủ, không có bất kỳ kẻ nào được phép dẫn người đi, kể cả ngươi”.

Thái độ Dịch Thần Phi cứng, thái độ của Lâm đàn chủ còn khó chịu hơn.

Hai bên cứ giằng co qua lại ở đó.

Thấy thời gian đã sắp đến giờ tý.

Cố Thanh Hy dứt khoát tiến lên, chắp hai tay, thẳng thắn nói: “Lâm đàn chủ, kỳ chủ không trực tiếp ra lệnh bảo ngài đưa người tới, chẳng lẽ ngài không biết điều đó có ý nghĩa gì ư?”

“Vô liêm sỉ, ngươi là cái thá gì, một kỳ thủ nho nhỏ mà cũng dám nói chuyện với ta như thế”.

“Thuộc hạ chỉ muốn nhắc nhở Lâm đàn chủ, nếu Lâm đàn chủ cảm thấy lời thuộc hạ nói quá khó nghe thì cứ xem như thuộc hạ chưa nói gì hết”.

Cố Thanh Hy nói đầy bí hiểm.

Lâm đàn chủ nghe chẳng hiểu mô tê gì, lại liếc sang nhìn vẻ đắc ý kiêu ngạo của Dịch Thần Phi.

Tim hắn ta chợt hẫng một nhịp.

Chẳng lẽ kỳ chủ biết hắn ta lén lút trộm vài người hầu mang cho kỳ chủ khác, nên mới giận chó đánh mèo lên hắn ta, không cho phép hắn ta trực tiếp dẫn người qua?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK