Học viện Hoàng gia là học viện cao cấp nhất Dạ Quốc, xưa nay chỉ dạy dỗ con cháu hoàng thất và con cái của đại thần công quốc, người bình thường tuyệt đối không thể vào học được.
Ở Dạ Quốc, ai mà được vào học viện Hoàng gia học thì cực kỳ đáng tự hào.
Con gái thứ hai của ông ta là Cố Sơ Vân vì thi từ ca phú, cầm kỳ thi họa tinh thông mọi thứ mà đã được phá lệ được vào học viện Hoàng gia học tập, hiện tại rất nhiều đại thần trong triều vẫn còn ngưỡng mộ ông ta, ông ta cũng quả thực đã kiêu ngạo một thời gian rất dài rồi.
Nhưng… con gái thứ ba của ông ta lại ngu dốt không thông, chữ nghĩa chẳng biết được là bao, vào học viện Hoàng gia rồi, đối mặt với nhiều thiên tử tài nữ như vậy, chắc chắn sẽ chỉ làm mất mặt, huống hồ nàng còn xấu xí tới mức khiến người khác buồn nôn.
Thánh chỉ đã hạ, nàng đã là Dạ Vương phi, cho nên mất mặt nàng tương đương với mất mặt Dạ Vương.
Nếu như góp lời với hoàng thượng, hoàng thượng ắt sẽ rất vui sướng thỏa chí, tán thưởng khen ngợi ông ta.
Còn ông ta cũng sẽ hoàn toàn trở mặt với Dạ Vương.
Cố thừa tướng từ từ thở dài một hơi, hy vọng bản thân lựa chọn đứng về phía hoàng thượng là đúng.
“Nếu như Lan Nhi có được một nửa trí thông minh như của nàng thì cũng không đến nỗi mất đi sự trong trắng”.
Ngũ di nương vùi đầu vào lòng Cố thừa tướng, nũng nịu nói: “Lan Nhi vẫn còn nhỏ, không suy nghĩ chu toàn mọi vấn đề nên mới bị người ta hãm hại, may mà người biết được chuyện này không nhiều, chỉ cần giấu tốt thì chuyện Lan Nhi không còn trong trắng sẽ không ai biết cả.
Sau này thiếp sẽ dạy dỗ nó thật tốt, hy vọng lão gia đừng buồn lòng vì nó”.
Cố thừa tướng lòng đầy tâm sự, ôm chặt lấy Ngũ di nương.
Không lâu sau, phủ Thừa Tướng lại có thêm một thánh chỉ tới, nội dung thánh chỉ là Tam tiểu thư sắp trở trành Dạ Vương phi, sợ rằng trước đây không học được nhiều ở phủ Thừa Tướng cho nên đặc chuẩn vào tiếp tục học tập tại học viện Hoàng gia, hy vọng trở thành một Dạ Vương phi thông minh hiểu biết lễ nghĩa, Ngũ tiểu thư Cố Sơ Lan thân là bạn học cùng cũng được cùng vào học tập tại học viện Hoàng gia”.
Thánh chỉ vừa ra, cả phủ Thừa Tướng lại lần nữa xôn xao.
Sắc mặt đại phu nhân khó coi, con gái của bà ta Cố Sơ Vân được chọn vào học viện Hoàng gia từ trước tới nay luôn là kiêu ngạo của bà ta, hiện tại phủ Thừa Tướng lại có tới hai vị tiểu thư nữa cũng được nhập học, vậy con gái bà ta chẳng phải sẽ bị lu mờ đi ít nhiều sao.
Ngũ di nương và Cố Sơ Lan mừng rỡ như điên, Ngũ di nương càng thêm tin rằng đứng về phía hoàng thượng là đúng.
Trong phủ của Tam di nương, Thất tiểu thư Cố Sơ Tình đang đập phá đồ đạc loảng xoảng ở đó, miệng không ngừng mắng chửi.
“Cố Sơ Vân tài hoa nổi bật được phá lệ vào học ở học viện Hoàng gia cũng đành, hoàng thượng muốn sỉ nhục Dạ Vương, đưa con tiện nhân Cố Thanh Hy đó vào học viện Hoàng gia để làm mất mặt ta cũng hiểu, nhưng Cố Sơ Lan dựa vào cái gì mà cũng được tới học viện Hoàng gia? Cô ta chỉ là thứ nữ, còn là thứ nữ đã mất đi sự trong trắng nữa”.
“Phủ Thừa Tướng tổng cộng có bốn vị tiểu thư, hiện tại Nhị, Tam, Ngũ đều đã đi rồi, chỉ còn lại một mình ta không được đi, mặt mũi của ta vứt vào đâu? Di nương, ta không cam tâm”.
Tam di nương ánh mắt lộ vẻ âm ngoan.
Đâu chỉ mình nàng ta không cam tâm, bà ta cũng không cam tâm.
Chỉ bởi vì Ngũ di nương trông giống nhất với thanh mai trúc mã đã qua đời của lão gia cho nên mới được lão gia sủng ái, mấy năm nay luôn đàn áp bọn họ.
Danh Sách Chương: