“Không có gì.” Bác sĩ Peter cười cười trả lời.
Tống Vy cúi đầu đi ra khỏi phòng kiểm tra, gặp Hạ Bảo Châu ở bên ngoài.
Hạ Bảo Châu thấy cô ủ rủ cuối đầu bước ra, trong lòng liền xuất hiện dự cảm bất thường.
“Vy Vy, sao cậu lại như vậy, không phải là đứa nhỏ trong bụng cậu thật sự…”
Hạ Bảo Châu không nói câu nói phía sau, nhưng mà ý tứ đã rất rõ ràng.
Tống Vy nhìn cô một lúc rồi bật khóc, ôm chặt cô ấy: “Bảo Châu, tớ nên làm gì đây?”
Hạ Bảo Châu nhìn Tống Vy yếu ớt như thế, cô ấy đau lòng vỗ vỗ sau lưng cô: “Không có gì, không có gì đâu, có tớ ở đây bên cạnh cậu mà, đừng sợ.”
Tống Vy chôn đầu trên bả vai cô, đau lòng khóc nức nở.
Khóc khoảng chừng mấy phút, Tống Vy mới chậm rãi dừng lại.
Hạ Bảo Châu kéo cô đi ra khỏi bệnh viện, để cô ngồi xuống bên cạnh bồn hoa, mình thì đi đến cửa hàng trà sữa gần đó mua hai ly sữa bò nóng.
“Này.” Hạ Bảo Châu đưa một ly cho Tống Vy.
Tống Vy đưa tay nhận lấy, yếu ớt nói cảm ơn.
Hạ Bảo Châu ngồi xuống bên cạnh cô: “Vy Vy, rốt cuộc là tình huống của đứa bé này như thế nào vậy?”
Hai tay Tống Vy cầm ly sữa bò, sữa nóng làm ấm lòng bàn tay cô nhưng mà lại không thể ủ ấm trái tim cô vào lúc này.
Cô hít một hơi thật sâu, giọng nói đau đớn trả lời: “Bác sĩ nói là đứa nhỏ trong bụng tớ phát triển dị dạng, sinh ra sẽ bị thiếu tay hoặc là thiếu chân, hay là thiếu cơ quan nào đó, hoặc là người thực vật, hoặc là thai chết, ông ấy đề nghị tớ bỏ nó.”
“Cái gì?” Hạ Bảo Châu sợ ngây người.
Tình huống lại nghiêm trọng như thế.
“Vy Vy, cậu đồng ý rồi?” Hạ Bảo Châu nhìn bụng Tống Vy rồi hỏi.
Tống Vy lắc đầu: “Tớ không nỡ, cho nên vẫn chưa đồng ý, nhưng mà với tình huống của đứa bé này, nếu như không đồng ý thì không thể nào.”
“Cũng đúng.” Hạ Bảo Châu cắn môi gật đầu.
Tống Vy nhắm mắt lại: “Bảo Châu, cậu nói xem bây giờ tớ nên làm gì đây, tớ thậm chí không biết phải nói với Đường Hạo Tuấn như thế nào, nếu như anh ấy biết đứa nhỏ xuất hiện tình huống như vậy, anh ấy có trách tớ không đây?”
Dù sao thì đứa nhỏ trong bụng cô biến thành như vậy cũng là do cô tạo thành.
Cô thật sự rất sợ phải nhìn thấy ánh mắt trách móc của Đường Hạo Tuấn.
Hạ Bảo Châu vỗ vỗ mu mu bàn tay Tống Vy: “Tớ cảm thấy Đường tổng sẽ không đâu, anh ta yêu cậu như thế, biết được tình huống của đứa nhỏ sẽ chỉ đau lòng cho cậu thôi.”
“Thật không?” Tống Vy ngẩng đầu lên nhìn cô ấy.
Ánh mắt Hạ Bảo Châu chột dạ lóe lên, cười hi ha trả lời: “Chuyện này… tớ cũng không dám đảm bảo nữa, dù sao thì tớ cũng không hiểu rõ Đường tổng cho lắm, nhưng mà rất có thể là thật đó, Vy Vy, cậu đừng lo lắng mà.”
Tống Vy cười khổ một tiếng: “Không sao hết, cho dù anh ấy có trách tớ thì cũng đúng thôi, dù sao thì cũng là do tớ biến đứa nhỏ thành như vậy. Chỉ là tớ không hiểu trước đó đứa nhỏ vẫn còn đang êm đang đẹp, tại sao đột nhiên lại xuất hiện vấn đề như thế.”
Hạ Bảo Châu chớp chớp mắt: “Có khi nào bệnh viện chẩn đoán sai rồi không?”