Giao cho anh tìm hiểu là một lựa chọn đúng đắn.
Đường Hạo Tuấn lấy điện thoại di động ra, bước sang một bên bấm số gọi đi.
Không biết anh đã nói gì với người bên kia điện thoại, chưa được hai phút mà anh đã cúp máy.
Tống Vy đỏ mắt nhìn anh: “Thế nào rồi anh?”
Đường Hạo Tuấn khẽ lắc đầu: “Đồn cảnh sát nói là sẽ lập tức cho cảnh sát tới nói cho chúng ta biết chi tiết.”
“Được.” Tống Vy siết chặt hai tay, đáp lời anh.
Không bao lâu sau, người từ đồn cảnh sát đã đến.
“Là anh Đường và cô Tống phải không?” Người cảnh sát nhìn hai người hỏi.
Tống Vy nghe thấy giọng nói của anh ta thì kinh ngạc hỏi: “Anh là người lúc trước gọi điện thoại cho tôi, nói mẹ tôi bị tai nạn phải không?”
“Phải.” Người cảnh sát gật đầu.
Tống Vy đi qua người Đường Hạo Tuấn, bước tới nắm tay áo của người cảnh sát: “Anh cảnh sát, làm ơn nói cho tôi biết, mẹ tôi đã xảy ra chuyện gì vậy?”
“Vị phu nhân nhà họ Tống kia nói là mẹ cô trượt chân ngã cầu thang.” Người cảnh sát đáp.
“Sao có thể vậy chứ?” Tống Vy bóp lòng hai tay, không muốn tin tưởng câu trả lời này.
Đường Hạo Tuấn đi tới khoác vai cô, nhìn về phía người cảnh sát: “Tôi muốn hỏi là làm sao các anh biết mẹ vợ tôi ngã cầu thang?”
“Là gia chủ nhà họ Tống báo cảnh sát.” Người cảnh sát lại nói.
“Tống Huy Khanh?” Tống Vy cắn môi: “Bây giờ Tống Huy Khanh và Tô Thu đang ở đâu?”
“Họ đang ở đồn cảnh sát. Tuy họ nói là mẹ cô tự ngã, nhưng không có bằng chứng nào chứng minh lời họ nói là thật, nên trước tiên chúng tôi vẫn đưa họ về đồn để điều tra.” Viên cảnh sát nói.
Tống Vy nắm chặt hai tay: “Bất kể như thế nào, tôi cũng không bao giờ tin là mẹ tôi lại tự ngã.”
Mặc dù việc ai đó vô tình trượt chân ngã khỏi cầu thang là hoàn toàn có thể, nhưng khả năng xảy ra là quá nhỏ.
Hơn nữa, mẹ cô lại còn ở một nơi như nhà họ Tống, liệu có khả năng đó không?
Cô càng thiên về suy nghĩ rằng mẹ cô đã bị đẩy xuống hơn.
Đường Hạo Tuấn cũng nhìn ra Tống Vy đang nghĩ gì, bàn tay đang đặt trên vai cô bóp nhẹ: “Đừng lo lắng, anh sẽ tìm ra chân tướng sự việc.”
Viên cảnh sát cũng tỏ thái độ: “Đúng vậy đó cô Tống. Phía cảnh sát chúng tôi sẽ cố gắng hết sức tra rõ vụ việc.”
Tống Vy hít sâu một hơi, đè nén cảm xúc phập phồng trong lòng, miễn cưỡng mấp máy môi: “Được.”
Cô vừa dứt lời thì đèn đỏ bên ngoài phòng cấp cứu cũng vụt tắt.
Mắt Tống Vy sáng lên, cô nhanh chóng xoay người đi về phía chính giữa cửa phòng cấp cứu.
Đường Hạo Tuấn không vội vàng qua đó, nhìn người cảnh sát trước mặt: “Làm phiền các anh hãy khống chế vợ chồng Tống Huy Khanh trước đã, đừng để bọn họ rời khỏi đồn cảnh sát. Sau khi mẹ vợ tôi tỉnh lại thì chúng ta sẽ điều tra.”
“Anh Đường đừng lo lắng. Tôi hiểu cả mà.” Người cảnh sát gật đầu.
Đường Hạo Tuấn “ừ” một tiếng rồi đi về phía Tống Vy.