Mục lục
Vợ Bầu Muốn Chạy!
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 321


Nhìn dáng vẻ hai người họ lúc nãy không chỉ đơn giản là tranh chấp nhỏ chút nào.


Nhất là ánh mắt nhìn Giang Hạ đầy thù hận khi nãy của Kiều Phàm, Tống Vy trông thấy cũng phải kinh hồn bạt vía.


“Đương nhiên rồi.” Khóe mắt Kiều Phàm thoáng liếc nhìn Giang Hạ, mỉm cười nói, như thể quả thực là như vậy.


Tống Vy nhìn ra được hai người họ đang nói dối, nhưng cô cũng không truy hỏi nữa.


Dù sao mối quan hệ giữa hai người này thực sự quá phức tạp.


“Được thôi, nếu hai người đã nói vậy thì tôi cũng không hỏi nữa. Tôi vào trong bếp trước đây.” Tống Vy chỉ chỉ về phía phòng bếp.


“Ừ.” Giang Hạ đáp.


Kiều Phàm cũng gật đầu theo.


Sau bữa ăn, hai người họ trở về bệnh viện. Tống Vy cũng quay về phòng làm việc, tiếp tục hoàn thành bản thiết kế.


Sau khi cô hoàn thiện xong xuôi, cũng là giờ tan học ở trường mẫu giáo.


Tống Vy đang định cải trang tới trường mẫu giáo đón Dĩnh Nhi thì điện thoại trong túi cô bỗng vang lên.


Cô vừa lục tìm quần áo trong tủ vừa rút di động ra rồi nhìn lướt qua. Vừa thấy tên hiển thị là Đường Hạo Tuấn, cô không do dự, lập tức bắt máy: “Tổng giám đốc Đường.”


“Tôi gọi tới là muốn nói với em, lát nữa tôi sẽ đón Dĩnh Nhi về.” Đường Hạo Tuấn ngồi trong xe, một tay gõ nhịp trên đầu gối, một tay cầm di động, dịu dàng nói qua điện thoại.


Tống Vy nghe được tiếng còi nxe truyền tới từ bên kia, động tác lục tìm quần áo cũng dừng lại: “Tổng giám đốc Đường, anh đang trên đường tới trường mẫu giáo rồi sao?”


“Ừ.” Đường Hạo Tuấn khẽ nâng cằm.


Tống Vy đóng cửa tủ lại: “Vậy được, cảm ơn anh.”


“Không có gì.” Đường Hạo Tuấn cong môi đáp, sau đó cúp máy.


Đúng lúc này Trình Hiệp đã dừng xe lại, quay đầu nhắc nhở: “Tổng giám đốc, đến nơi rồi ạ.”


“Tôi biết rồi.” Đường Hạo Tuấn cất điện thoại vào lại trong túi, mở cửa xuống xe, đi về phía trường mẫu giáo. Vì đã quá quen thuộc nên anh nhanh chóng tìm ra lớp học của Tống Dĩnh Nhi.


Nhưng còn chưa bước vào, anh đã nghe thấy tiếng khóc của cô bé từ ngoài cửa: “Các cậu nói bậy, tôi có ba!”


Động tác đẩy cửa của Đường Hạo Tuấn đột nhiên khựng lại, đôi mắt nheo lại đầy nguy hiểm.


Trình Hiệp vừa theo kịp, không biết đã xảy ra chuyện gì, chỉ thấy Đường Hạo Tuấn đang đứng bất động trước cửa, anh ta bèn tò mò hỏi: “Tổng giám đốc, không phải tới đón Dĩnh Nhi sao, sao không vào trong ạ?”


Đường Hạo Tuấn không trả lời, chỉ giơ tay lên làm động tác im lặng.


Trình Hiệp gật đầu, không lên tiếng nữa. Sau đó lại nghe thấy tiếng khóc của Dĩnh Nhi phát ra từ bên trong và cả tiếng một đứa trẻ khác đang hùng hổ nói: “Bọn tôi không nói bậy, cậu vốn dĩ không có ba. Cô nói rồi, đứa trẻ không có ba thì đều là con hoang, cậu chính là đồ con hoang.”


Giọng nói của đứa trẻ này thoạt nghe non nớt, đáng yêu biết bao nhiêu, nhưng mở miệng ra lại toàn là những lời ác độc, khiến người ta sởn gai ốc.


Trình Hiệp không khỏi rùng mình, vẻ mặt dần trở nên nghiêm trọng: “Tổng giám đốc, Dĩnh Nhi bị bắt nạt rồi.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK