Mục lục
Vợ Bầu Muốn Chạy!
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 1138


Xe của mấy người Trình Hiệp không đỗ ở bên này, dùng chân đương nhiên không thể đuổi kịp được, chỉ có thể trơ mắt nhìn mấy chiếc xe kia đi xa.


Trình Hiệp biết không bắt được người còn để người ta chạy mất, tức đến mức giậm chân.


Nhưng anh ta cũng biết không thể làm gì hơn.


Đường Hạo Minh ném mợ chủ xuống hồ là để giữ chân bọn họ nhằm chạy trốn.


Và Đường Hạo Minh đã thành công.


Trong phòng nghỉ của công viên, Tống Vy đa thay một bộ quần áo khác, quấn khăn lông, ngồi cạnh lò sưởi ấm.


Mắt hai đứa bé rưng rưng nhìn cô.


“Mẹ, mẹ không sao chứ ạ?” Tống Hải Dương hỏi.


Cậu đã tận mắt thấy hết những gì xảy ra với mẹ.


Nhưng cậu và Dĩnh Nhi lại bị đám người áo đen kia chặn lại giữa hồ, không thể chạy đến bảo vệ mẹ được, chỉ có thể trơ mắt nhìn mẹ bị kẻ xấu bắt đi, lúc sau còn bị ném xuống hồ.


Tống Dĩnh Nhi khóc nấc: “Mẹ ơi, mẹ đừng làm con sợ mà.”


Tống Vy xoa đầu hai đứa nhỏ: “Đừng lo lắng mà bé cưng, mẹ không sao hết, chỉ bị sặc nước với lạnh chút thôi, không có vấn đề gì đâu.”


Cô cũng không ngờ Đường Hạo Minh lại ném cô xuống hồ bơi cản chân đám Trình Hiệp để thoát thân.


Quá khốn nạn mà!


Hơn nữa nước trong hồ vừa lạnh vừa sâu. Lúc cô bị ném xuống, đầu bị đập đến choáng luôn, không thể kiểm soát được cơ thể để bơi nữa, chỉ có thể mặc cho cả người càng lúc càng chìm xuống đáy hồ.


Cũng may sau đó mấy người mà Trình Hiệp mang theo cũng nhảy xuống, nếu không chắc cô chết sẽ bị chết đuối mất.


Đang suy nghĩ thì cửa phòng nghỉ mở ra, Trình Hiệp ủ rũ cúi đầu bước vào.


Tống Vy thấy vậy cũng hiểu chuyện gì xảy ra, nắm chặt cốc nước nóng trong tay: “Không bắt được anh ta đúng không?”


Trình Hiệp gật đầu: “Để anh ta chạy mất rồi. Nước ngoài không giống trong nước, chỗ nào cũng có thiết bị giám sát. Đối với người nước ngoài, thiết bị giám sát ảnh hưởng quá nhiều đến sự riêng tư. Bọn Đường Hạo Minh đã chạy xa rồi, vừa ra khỏi công viên đã không thấy người đâu. Người chúng tôi đuổi theo cũng không thể tìm ra được bọn họ đi hướng nào.”


Tống Vy xấu hổ cụp mi xuống: “Xin lỗi, cũng tại tôi nên…”


“Mợ chủ, chuyện này không liên quan đến cô, là do Đường Hạo Minh quá xảo quyệt thôi.” Trình Hiệp xua tay nói.


Tống Vy thở dài: “Dù thế nào cũng cảm ơn anh đã xuất hiện kịp thời, nếu không tôi và hai đứa nhỏ đã gặp phiền phức rồi. Không phải anh phải đi họp ở nước Y với Hạo Tuấn sao? Sao đột nhiên lại xuất hiện ở đây?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK