CHƯƠNG 268
Khi thư ký Vương đẩy Tống Huyền lướt qua, Tống Vy bỗng nhìn thấy lông mi của Tống Huyền hơi run rẩy.
Lúc đó, Tống Vy lập tức hiểu ra tất cả, Tống Huyền đang giả vờ ngất!
Tống Vy thấy tức cười, cô quả nhiên vẫn là xem thường sự vô sỉ của Tống Huyền.
Vì để tránh né thuyết trình ý tưởng, vậy mà ngay cả loại hành vi ti tiện như giả vờ ngất cũng làm ra được, thật sự khiến người ta buồn nôn!
Tống Huyền sau khi được đưa vào phòng y tế, hội trưởng phân hội đã tắt livestream, đồng thời tuyên bố kết thúc vòng thi này.
Mọi người lục đục giải tán, rất nhanh trong phòng hội nghị rộng lớn, chỉ còn lại lác đác mấy người.
Ông Mạc đang sắp xếp bốn bản thiết kế được chọn ra thì Tống Vy đi tới.
Ông Mạc mỉm cười với cô: “Cô bé Vy cháu đến đúng lúc, thiết kế của cháu bán không?”
“Bán.” Tống Vy gật đầu.
Cô thiếu tiền.
Cho dù không thiếu tiền, cô cũng sẽ bán, bởi vì hướng đi hiện nay của studio cô là đi theo con đường bình dân, đến hơi sang một chút cũng không đạt tới, cho nên loại thiết kế sang chảnh, đã bước đầu đạt tới độ cao cấp, studio của cô căn bản không ăn nổi.
Xem ảnh 1
thể mua, bởi vì đây không phải là thiết kế của Tống Huyền, là cô ta sao chép của nhà thiết kế khác.”
“Hả?” Nụ cười hiền từ trên mặt ông cụ Mạc bỗng thu lại, trở nên nghiêm nghị: “Lời cháu nói là thật sao?
“Đương nhiên là thật, Tống Huyền sao chép đã không phải lần đầu tiên rồi, nhà thiết kế trong giới hoặc ít hoặc nhiều đều biết một ít, kể từ khi cuộc thi bắt đầu đến nay, cô đã sao chép cả hết để lọt vào vòng trong, không có một tác phẩm nào là của bản thân cô ta cả.” Tống Vy gật đầu, nghiêm túc nói.
Ông cụ Mạc nheo mắt lại.
Ông ta đương nhiên sẽ không cho rằng cô đang lừa ông ta, dù sao loại lời này, ai cũng không dám nói bừa.
Nhưng đồng thời, ông ta vẫn có hơi nghi hoặc trong lòng: “Mấy vòng thi trước cháu nói Tống Huyền sao chép, ta tin cháu, nhưng vòng thi này cô ta chép thế nào? Đề mục của ta là trước khi thi đấu mới công bố, cô ta lấy đâu ra thời gian đi tìm thiết kế của chủ đề này, phải biết khi thi, không thể chạm vào bất kỳ thiết bị điện tử nào.”
“Vậy nếu như Tống Huyền biết chủ đề của ông là như này từ lâu rồi thì sao?” Tống Vy nhìn ông ta.
Ông Mạc thay đổi sắc mặt, nếp nhăn trên mặt cũng run rẩy: “Sao có thể, cô ta từ đâu mà biết trước được?”
“Ài…” Tống Vy thở dài một tiếng, có hơi không nhẫn tâm mà mở miệng: “Là Mạc Vân.”