Nhưng vừa đi tới cửa tòa nhà hiệp hội là cô liền khựng lại, lạnh lùng nhìn đám người ở phía trước cách đó không xa.
Chỉ thấy ở đằng trước, hai mẹ con Tống Huyền và Tô Thu đang bị một đám người bao vây lấy.
Trong đám người kia, có mấy phóng viên đang cầm máy quay, còn có hai cảnh sát đang mặc cảnh phục.
Hai cảnh sát một nam một nữ, lúc này đang đứng đối diện mẹ con Tô Thu, nhìn hai người với vẻ mặt khó coi.
“Bà Tô, mời bà tránh ra!”
“Tôi không tránh!” Tô Thu như một con gà mẹ đang bảo vệ con, giang hai cánh ra chắn trước mặt Tống Huyền, kích động quát lên với hai cảnh sát: “Tôi không cho phép các người dẫn con gái tôi đi!”
“Bà Tô, dẫn cô Tống đi là trách nhiệm của chúng tôi, tôi khuyên bà vẫn nên tránh ra đi.” Nam cảnh sát sầm mặt nói với bà ta.
Tô Thu lắc đầu thật mạnh: “Không, tôi không tránh đâu, mấy người muốn bắt con gái tôi, sao tôi có thể tránh được!”
“Bà không tránh thì bà đang làm cản trở người thi hành công vụ chúng tôi, chúng tôi có thể bắt cả bà đấy, bà có biết không?” Nữ cảnh sát cũng nói với sắc mặt khó coi.
Tô Thu cứ như không nghe hiểu, ôm lấy Tống Huyền đang cúi đầu ngồi trên xe lăn, vẫn sống chết không chịu tránh ra.
Nhìn cảnh mẹ con tình thâm này, Tống Vy cười giễu cợt đi tới, đặt hoa và túi đựng huy chương cùng giấy chứng nhận sang một bên, sau đó nói: “Hai anh chị cảnh sát, kiên nhẫn với người cản trở thi hành công vụ làm gì, dẫn cả đi là được.”
Nghe thấy giọng nói của cô, Tống Huyền ngẩng phắt đầu lên, ánh mắt căm hận nhìn chằm chằm vào cô.
Tô Thu cũng vậy, buông Tống Huyền ra, nhe nanh múa vuốt túm lấy Tống Vy: “Tống Vy, cái đồ đĩ điếm nhà mày, hại con gái tao, tao tuyệt đối không tha cho mày đâu.”
Hàng lông mày thanh tú của Tống Vy cau lại, nghiêng người tránh khỏi pha tấn công của bà ta.
Vì Tống Vy né tránh nên Tô Thu vồ hụt, bước chân lảo đảo, quỳ cả hai gối xuống đất, đầu gối va đập làm rách da ngay tại chỗ, bà ta đau đớn rú lên.
Người bên cạnh đều ngây ra nhìn.
Sau khi phản ứng lại, hai cảnh sát đang sầm mặt thực sự không nhịn nổi nữa mà bật cười. Mấy phóng viên kia còn quá đáng hơn, bấm máy tách tách tách, chụp lại cảnh thảm hại của Tô Thu.
Tống Huyền lạnh lùng nhìn Tô Thu, trong mắt toàn là vẻ phiền chán và ghét bỏ.
Đồ ngu xuẩn này thật là vô dụng.
Đến đánh người mà cũng không đánh được, còn ngã thành như vậy, đúng là làm cô ta mất hết cả mặt mũi!
Tống Vy nhướn mày đi tới trước mặt Tô Thu, nhìn bà ta từ trên cao xuống: “Còn chưa tới tết mà dì Tô đã hành lễ lớn với tôi như vậy rồi, tôi không nhận nổi đâu, mau đứng lên mau đứng lên.”
Nói rồi, Tống Vy vươn tay ra, giả vờ muốn đỡ Tô Thu dậy.
“Ai cần mày đỡ!” Tô Thu thẹn quá hóa giận hất tay cô ra, nhịn đau tự mình đứng dậy.
Sau khi đứng lên, Tô Thu thấy Tống Vy đứng cách mình gần như vậy, trong mắt xẹt qua vẻ hung ác, sau đó giơ tay lên với tốc độ cực nhanh, tát về phía mặt Tống Vy.
Con ngươi Tống Vy co rút lại, vô thức nghiêng đầu sang bên cạnh.
Khuôn mặt cô may mắn tránh được cái tát cả Tô Thu, nhưng lại bị bà ta tát thẳng vào bả vai.
Bốp một tiếng, âm thanh vô cùng rõ ràng vang dội.
Chuyện xảy ra đột ngột này khiến người xung quanh đều kinh ngạc sững sờ.
Chỉ có Tống Huyền là bật cười sung sướng.