Vì vậy một vài nhà thiết kế và người mẫu đều âm thầm dùng ánh mắt quyến rũ hướng về Đường Hạo Tuấn, ý câu dẫn rất rõ ràng.
Tuy trên mặt Tống Vy có hơi khó coi, nhưng trong lòng lại kiêu ngạo.
Dù sao người đàn ông mà bọn họ muốn dụ dỗ, là của cô.
Nghĩ vậy, Tống Vy trực tiếp khoác cánh tay của Đường Hạo Tuấn, dùng ánh mắt đắc ý nhìn những người có tâm tư này.
Lập tức khiến những người này tức đến đen mặt.
Đường Hạo Tuấn nhìn động tác nhỏ của cô, đôi môi mỏng hơi cong lên, càng cưng chiều mà hôn lên trán của cô, biểu đạt không lời với những người này mình là thuộc về ai.
Trong đó có một số người mẫu và nhà thiết kế tam quan ngay thẳng thì đều ngưỡng mộ.
Chỉ có Tô Huyền cũng chính là Tống Huyền ở trong góc nhìn Tống Vy và Đường Hạo Tuấn với vẻ mặt khó coi, trong lòng bị sự đố kỵ lấp đầy.
Tống Vy luôn âm thầm quan sát cô ta, nhìn thấy hành vi của cô ta, ánh mắt tối lại.
“Chồng à, anh đi trước đi, em ở đây nói chuyện với mọi người.” Tống Vy mỉm cười nói với Đường Hạo Tuấn.
Đường Hạo Tuấn khẽ gật đầu: “Vậy anh đi đây.”
“Ừ, lát nữa gặp.” Tống Vy kiễng chân, hôn lên mặt anh.
Ánh mắt của Đường Hạo Tuấn hơi lóe lên, trực tiếp nâng cằm của cô lên, hôn đáp lại trên môi cô.
Mọi người xôn xao.
Một số người không nhìn nổi cảnh này, ánh mắt đố kỵ bốc lên.
Có điều phần lớn các nhà thiết kế và người mẫu vẫn tồn tại lòng ngưỡng mộ và chúc phúc.
Tống Vy không ngờ Đường Hạo Tuấn sẽ đột ngột hôn cô, còn là ở trước mặt mọi người, nhất thời gương mặt nhỏ đỏ tới nhỏ máu.
Cô vội đẩy anh ra, hờn trách: “Anh làm gì đấy, nhiều người như vậy mà.”
Đường Hạo Tuấn lau khóe môi: “Đây là tình thú của vợ chồng chúng ta, em không cần cảm thấy xấu hổ.”
Tống Vy lườm anh: “Được rồi được rồi, anh mau đi về phía ban tổ chức đi.”
“Ừ, anh đi đây.” Đường Hạo Tuấn gật đầu.
Trước khi đi, ánh mắt của anh quét qua tất cả các nhà thiết kế và người mẫu ở đây, đặc biệt là Tống Huyền, ánh mắt của anh dừng khoảng hai giây.
Tống Huyền sau khi cảm nhận được, cơ thể khựng lại, sống lưng vô thức cứng đờ.
Hạo Tuấn tại sao nhìn cô ta như vậy?
Lẽ nào, là có ý với cô ta sao?
Nghĩ như vậy, nhịp tim của Tống Huyền đập nhanh hơn, mặt cũng đỏ lên, ánh mắt nhìn Đường Hạo Tuấn cũng mang theo chút thẹn thùng.
Đường Hạo Tuấn nhìn thấy rồi, lông mày nhíu chặt lại, trong mắt vụt qua một tia chán ghét.
Người này bị bệnh gì thế?
Mắt bị chuột rút hả à?
Không nghĩ nhiều, Đường Hạo Tuấn gật đầu với Tống Vy, rời khỏi nơi này.