Mục lục
Vợ Bầu Muốn Chạy!
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 744


Nhìn kỹ có thể thấy nụ cười ấy có một chút nịnh nọt: “Vậy thì Hạo Tuấn à, bác không biết giữa cháu và anh họ cháu rốt cuộc đã xảy chuyện gì, nhưng dù sao hai đứa cũng là anh em họ và là anh em duy nhất của nhau, hay là cháu cứ vậy mà cho qua đi, đừng truy bắt nó nữa.”


Trong mắt Đường Hạo Tuấn thoáng hiện vẻ mỉa mai, gập tài liệu vừa xử lý xong, nói bằng giọng lạnh lùng bình thản: “Vậy ra bác cả đến đây để bảo tôi dừng việc truy bắt Đường Hạo Minh à?”


“Khụ khụ, cứ cho là thế đi.”


“Không được!” Đường Hạo Tuấn không hề nể mặt mà từ chối thẳng thừng.


Nét mặt Đường Mãnh cứng đờ: “Tại sao?”


“Vì anh ta bắt cóc vợ tôi, còn ép cô ấy đến mức rơi xuống núi, bác nghĩ làm sao tôi có thể tha cho anh ta được?” Đường Hạo Tuấn nhìn ông ta bằng ánh mắt lạnh như băng.


Đường Mãnh bị ánh mắt của anh làm cho hoảng sợ đến mức run lẩy bẩy, mỡ trên mặt cũng khẽ rung rinh.


Khí thế của thằng nhóc này sao mà bức người thế?


Hồi ông cụ còn sống, khí thế cũng không mạnh mẽ bằng nó đâu?


Đường Mãnh nuốt nước bọt, vì Đường Hạo Minh, ông ta đè nén sự sợ hãi trong lòng, cố gắng duy trì nét cười trên mặt: “Vậy à, thế cháu dâu không sao chứ?”


“Mấy người nên vui mừng vì cô ấy vẫn còn sống, nếu không thì tôi sẽ không đơn giản chỉ bắt Đường Hạo Minh thôi đâu, bác cả và bác gái cũng phải trả giá đắt đấy.” Hai bàn tay Đường Hạo Tuấn đan vào nhau đặt ở trước bụng, lạnh lùng nói.


Trái tim Đường Mãnh co thắt lại, vừa sợ hãi vừa căm tức.


Sợ hãi là vì thằng nhóc này không coi tình thân ra gì.


Căm tức là vì thằng nhóc này không có tính người, vì một đứa con gái mà ngay cả những lời uy hiếp bác cả cũng dám nói ra.


Trong lòng tuy nghĩ vậy nhưng Đường Mãnh không dám thể hiện ra mặt, ngượng ngùng sờ sờ chóp mũi: “Phải phải, cháu dâu không sao là tốt rồi. Hạo Tuấn à, nếu cháu dâu đã không sao thì chi bằng tha cho anh cháu đi được không? Dù gì hai đứa cũng là anh em, cháu cũng không thế tuyệt tình đến vậy mà, không phải sao?”


“Anh em?” Đường Hạo Tuấn cứ như thể nghe được chuyện buồn cười nhất trên đời, nhếch miệng mỉa mai: “Hóa ra đối với bác cả, anh em chính là có thể hạ thuốc người kia, có thể bắt cóc vợ người kia, có thể âm mưu chiếm đoạt tài sản của người kia. Nếu đúng là như thế thì tôi thật sự lấy làm tiếc, bác cả chỉ có một người anh em là ba tôi thôi.”


Nghe Đường Hạo Tuấn nhắc đến ba mình, con ngươi của Đường Mãnh chợt co rút lại, vội vàng cúi đầu, che giấu nỗi sợ hãi và sự chột dạ trong đáy mắt.


“Nói sao nhỉ… là bác nói sai rồi, trong chuyện này anh cháu làm vậy là không đúng, bác sẽ dạy dỗ lại nó tử tế. Hạo Tuấn, cháu cho anh cháu thêm một cơ hội nữa được không, bác bảo đảm…”


“Không được!” Đường Hạo Tuấn tiếp tục từ chối. “Tôi đã nói rồi, tôi sẽ không tha cho anh ta, nếu đổi lại là vợ bác bị bắt cóc, bác sẽ tha cho người kia sao?”


Anh hỏi ngược lại.


Đường Mãnh nghẹn đến mức nói không thành lời


Đường Hạo Tuấn nhếch miệng lạnh lùng: “Thấy chưa, chính bác cũng không làm được, sao còn đòi hỏi tôi phải làm? Vì chuyện di chúc của ông nội mà Đường Hạo Minh phát rồ phát dại, bác cả, bác biết trong di chúc của ông nội viết gì không?”


Ánh mắt anh nhìn chằm chằm Đường Mãnh.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK