Hạ Bảo Châu nghe xong, tức giận giậm chân: “Mẹ nó, lại còn như vậy nữa, Đường tổng, cái tên anh họ kia của anh không phải là con người mà, Đường tổng, anh nhất định không thể bỏ qua cho anh ta.”
“Đường Hạo Minh….là bác cả?” Tống Hải Dương nheo mắt lại giống hệt như Đường Hạo Tuấn.
Cậu bé đột nhiên nhớ đến một điểm kỳ lạ, đó chính là hành vi Đường Hạo Minh bảo cậu bé gọi là bác cả.
Lần đầu tiên cậu bé nhìn thấy Đường Hạo Minh, cũng là đêm cậu bé xảy ra tai nạn, ăn cơm cùng với mẹ ở nhà ăn, Đường Hạo Minh chủ động đi lên bắt chuyện với mẹ, còn bảo cậu bé gọi là bác cả, nói mình là anh trai của ba.
Lúc đó, mẹ với ba Hạo Tuấn vẫn chưa kết hôn, tại sao Đường Hạo Minh lại nói là bác cả của cậu bé chứ?
Chả lẽ Đường Hạo Minh có năng lực tiên đoán được tương lai, đã biết mẹ và ba Hạo Tuấn sẽ kết hôn?
Hay là vì cậu bé trông giống ba Hạo Tuấn, vì vậy nhận nhầm cậu bé là con trai ruột của ba Hạo Tuấn, mới bảo cậu bé gọi là bác cả?
Đang suy nghĩ, Tống Hải Dương lại nghe thấy Đường Hạo Tuấn hỏi: “Hải Dương, con đang nghĩ gì thế?”
“Không có gì ạ.” Tống Hải Dương lắc cái đầu nhỏ.
Đường Hạo Tuấn thấy cậu bé không muốn nói, cũng không lưu tâm, thu lại ánh mắt: “Đương nhiên tôi sẽ không bỏ qua cho anh ta.”
Anh sẽ bắt Đường Hạo Minh và vợ chồng Đường Mãnh cùng xuống địa ngục.
Lúc Tống Vy tỉnh lại đã là nửa đêm.
Đường Hạo Tuấn vẫn luôn ngồi bên cạnh giường trông chừng cô.
Thấy cô tỉnh lại, lập tức lấy một cốc nước qua.
Đúng lúc Tống Vy đang khát, nhìn thấy nước anh cầm đến, trong lòng cảm thấy ấm áp: “Cảm ơn.”
Cô cười nhận lấy, uống một ngụm, có chút ngọt: “Bên trong bỏ đường?”
“Có cho thêm một chút mật ong.” Đường Hạo Tuấn trả lời.
Tống Vy cầm cốc nước: “Rất ngon.”
“Có đói không?” Đường Hạo Tuấn vuốt mái tóc vì ngủ mà trở nên lộn xộn của cô, lại hỏi.
Tống Vy gật đầu: “Có một chút.”
Trước khi phẫu thuật không thể ăn, vì vậy cô để bụng rỗng đến tận bây giờ, sớm đã đói rồi.
“Đợi một tý.” Đường Hạo Tuấn ném lại ba chữ, đứng dậy, đi xuống tầng.
Rất nhanh, anh đã trở lại, bưng một cái khay.
Trong khay có một bát mì nóng hổi, bên trong có một ít cải thảo và hành lá thái nhỏ, nhìn là muốn ăn.
Tống Vy cười: “Người làm ở dưới tầng vậy mà lại biết nấu mì của nước mình?”
Đúng là không thể tin được.
Cô cứ nghĩ là người làm chỉ biết nấy đồ Tây.
“Anh nấu đó.” Đường Hạo Tuấn nói ra làm người khác kinh ngạc.
Tống Vy sững sờ, kinh ngạc nhìn anh: “Anh nấu?”
“Ừ.” Đường Hạo Tuấn gật đầu.
Tống Vy vừa kinh ngạc vừa vui, cười nói: “Anh biết nấu cơm?”
“Không biết.” Đường Hạo Tuấn lắc đầu.
Tống Vy chớp chớp mắt: “Vậy mì này, anh….”