“Đã thoát khỏi nguy hiểm, không sao rồi.” Tống Vy dém lại chăn cho Tống Hải Dương, trả lời.
“Vậy thì tốt.” Lưu Mộng thở phào nhẹ nhõm, sau đó lại hỏi: “Vì sao Hải Dương lại bị tai nạn giao thông?”
Tống Vy buông góc chăn ra, đặt tay lên lan can giường bệnh, siết chặt. Cô không định giấu bà ta, nên lạnh lùng kể lại chuyện đã xảy ra.
Lưu Mộng nghe xong thì suýt tức ngất xỉu: “Lại là Đường Hạo Tuấn!”
“Mẹ, đây chỉ là suy đoán của con mà thôi. Dù sao có phải ba người đó làm hay không, còn chưa biết chắc được.” Tống Vy day giữa trán nói.
Lưu Mộng cười nhạt: “Hừ, nhất định là bọn họ. Lúc con ở nước ngoài nào gặp phải mấy chuyện thế này, Hải Dương cũng đâu bị bắt cóc lần nào. Từ lúc gặp Đường Hạo Tuấn là thành ra như vậy, thế nên không phải ba người đó làm thì còn có thể là ai?”
Tống Vy mấp máy môi, bỗng dưng không có cách nào phản bác.
Lưu Mộng bình tĩnh lại, thở dài nói: “Vy Vy, mẹ khuyên con lần nữa, tránh xa Đường Hạo Tuấn ra, tốt nhất là sau này không gặp nó nữa. Mẹ không muốn nghe tin con hoặc Hải Dương và Dĩnh Nhi xảy ra chuyện thêm lần nào nữa.”
“Con biết, con sẽ làm vậy.” Tống Vy cười khổ.
Lần này cô cũng sợ rồi.
Cô nghĩ cô có thể chết, nhưng cô không dám để Hải Dương và Dĩnh Nhi gặp nguy hiểm.
“Biết là tốt.” Lưu Mộng vỗ vai cô.
Tống Vy miễn cưỡng nhếch môi cười, không nói chuyện.
Một lát sau, Tống Dĩnh Nhi khóc mệt nên đã ngủ rồi.
Tống Vy ôm bé lên sofa, lấy cái chăn dự phòng của bệnh viện đắp cho bé.
Lưu Mộng rót cốc nước, nhìn Tống Vy ngồi bên cạnh Tống Dĩnh Nhi, tay vỗ nhẹ lên người bé mà lại mặt ủ mày chau, cảm thấy hơi bất lực.
Bà ta đặt cốc nước xuống, đi tới bên Tống Vy, chọc chọc trán cô: “Được rồi, con đừng cau mày nữa, chẳng khác nào bà cụ nhỏ. Hải Dương đã thoát khỏi nguy hiểm, sau này nuôi dưỡng cẩn thận là được.
Con cũng phải nghĩ thoáng, nếu không nín nhịn sinh bệnh thì sao còn sức chăm sóc Hải Dương.”
“Nhưng con không thể nào hết lo được.” Tống Vy day huyệt thái dương.
Lưu Mộng im lặng vài giây, ngồi xuống mép giường: “Thế này đi, mẹ kể cho con nghe một chuyện vui.
Con có biết trong bữa tiệc tối nay Tô Thu đã gây ra trò cười lớn tới mức nào không?”
Tống Vy lắc đầu: “Vì cái túi xách kia sao?”
“Còn không phải sao. Tiệc từ thiện tối nay vốn theo chủ đề bảo vệ động vật hoang dã, túi xách của tất cả các bà lớn hoặc cô chủ không phải là hàng thêu tay thì cũng là hàng thuộc da nhân tạo, chỉ có mỗi bà ta là da cá sấu, bị người khác nhận ra. Ông Lưu giận tới mức lập tức sai người đuổi bà ta ra ngoài.” Lưu Mộng che miệng cười nói, trong mắt toàn là vẻ vui sướng khi thấy Tô Thu gặp họa.
Tống Vy cũng cười theo: “Dám nhắc đến cái túi như vậy trong tiệc từ thiện, chẳng khác nào tát vào mặt ông Lưu, sao ông ta có thể không giận cho được.”
“Đúng vậy. Sau khi Tô Thu bị đuổi đi, một mình Tống Huy Khanh đối mặt với bao lời dị nghị và chê cười của mọi người, mất hết mặt mũi. Mẹ tin tối nay hai người đó nhất định sẽ cãi to, tiếc là mẹ không thể chứng kiến.” Lưu Mộng tiếc nuối vuốt tay.
Tống Vy ngáp một cái: “Đơn giản là cãi nhau quăng đồ đạc mà thôi, không có gì đáng xem hết. Mẹ, con ngủ một lát, mẹ trông nó giúp con nhé.”
Cô quá mệt mỏi.
Từ khoảnh khắc biết tin không thấy Hải Dương đâu, cô vẫn luôn trong trạng thái căng thẳng tột độ. Bây giờ thả lỏng rồi thì cảm giác mệt mỏi rã rời ập tới khiến cô sắp không mở nổi mắt.
Lưu Mộng đau lòng nhìn cô: “Được, con ngủ đi, có chuyện gì mẹ gọi con.”
“Vâng.” Tống Vy gật đầu, sau đó nằm xuống bên cạnh Tống Dĩnh Nhi, nhắm mắt lại ngủ.
Ngoài phòng bệnh, Đường Hạo Tuấn nhìn xuyên qua cửa kính, thấy rõ mọi thứ trong phòng bệnh. Anh nhìn Tống Vy mệt mỏi ngủ thiếp đi, Lưu Mộng thì bê một chậu nước tới lau mặt cho cô.
Đồng thời, anh cũng nhìn thấy trên giường bệnh, cơ thể nhỏ bé kia nằm ở nơi đó không hề có chút ý thức nào. Chuyện này khiến tim anh như bị thứ gì đó bóp chặt, vô cùng khó chịu.
“Tổng Giám đốc, chúng ta không vào trong sao?” Trình Hiệp đứng sau lưng anh, cảm thấy hơi thở phiền muộn từ trên người anh thì lén nhìn anh hỏi dò.
Đường Hạo Tuấn lắc đầu nói: “Không được, không bắt được kẻ theo dõi tôi, tôi vào đó gặp họ chỉ khiến kẻ sau màn càng thêm căm thù bọn họ. Đứng ở đây nhìn là được rồi.”
Lúc anh trở về bệnh viện đã nghe Đường Hạo Minh thông báo qua điện thoại, không cứu được Hải Dương. Ai ngờ sau khi đến nơi, hỏi quầy lễ tân mới biết được anh ta cố ý lừa gạt anh, trêu đùa anh!
Nếu không phải nể tình Đường Hạo Minh hiến máu cứu Hải Dương, anh tuyệt đối không bỏ qua cho anh ta!