Nhìn thấy gương mặt người đàn ông, cô cố gắng nở một nụ cười: “Anh về rồi sao?”
“Ừ.” Đường Hạo Tuấn gật đầu, sau đó cúi đầu nhìn về phía bụng cô.
Cảm nhận được động tác của anh, Tống Vy lập tức trở nên căng thẳng, cả người cô cũng không kìm được mà căng cứng lại: “Anh tính thế nào với đứa bé này…”
“Tính thế nào?” Đường Hạo Tuấn hỏi cô.
Tống Vy bóp lòng bàn tay: “Ví dụ như để hay bỏ?”
Đường Hạo Tuấn chau mày.
Nhìn thấy anh chau mày như vậy, trái tim Tống Vy trở nên nặng nề.
Như vậy là anh có ý gì?
Có khi nào anh lại không cần đứa trẻ này không?
Trong lúc cô đang thấp thỏm bất an thì cuối cùng Đường Hạo Tuấn cũng lên tiếng, lông mày anh giãn ra, đưa tay xoa bụng cô, động tác vô cùng nhẹ nhàng, cẩn thận, giống như sợ chỉ cần mạnh tay một chút sẽ làm cô và đứa trẻ trong bụng bị thương.
“Sinh chứ.” Đường Hạo Tuấn trả lời, giọng nói vô cùng dịu dàng.
Hai mắt Tống Vy từ từ mở to, tâm trạng cũng chuyển từ buồn bã sang vui vẻ, từ bất an thành vui mừng.
“Anh thật sự muốn đứa trẻ này sao?” Viền mắt cô ướt đẫm.
Đường Hạo Tuấn lấy tay ra khỏi bụng cô: “Con của anh làm sao anh lại không cần được?”
Đây là con của anh mà.
Đây là đứa con mang huyết mạch của anh và cô.
Nhìn thấy sự nghiêm túc trong ánh mắt của Đường Hạo Tuấn, cuối cùng Tống Vy cũng tin tưởng rằng, anh thật sự muốn giữ đứa trẻ này ở lại, nỗi lo lắng bất an trong lòng cuối cùng cũng tan biến.
“Cảm ơn anh, Hạo Tuấn.” Tống Vy chủ động ùa vào lòng của Đường Hạo Tuấn.
Cô thật sự rất vui mừng vì sự lựa chọn của anh.
Mặc dù cảm thấy bất ngờ với sự xuất hiện của đứa trẻ trong bụng nhưng cô cũng muốn giữ nó lại. Mà anh đã giúp cô thực hiện mong muốn của mình, cô thật sự rất biết ơn anh.
Lúc này, dì Vương bưng một chiếc khay từ trong phòng bếp ra, trên khay có đặt một ly sữa và một tách hồng trà.
Bà lấy hồng trà đưa cho Đường Hạo Tuấn trước, rồi lại lấy sữa đưa cho Tống Vy, vui vẻ cười nói: “Cô Tống, tôi đã nói rồi mà, cậu chủ nhất định sẽ chịu trách nhiệm.”
“Ừ.” Tống Vy bưng ly sữa rồi gật đầu.
Đường Hạo Tuấn nhấp một ngụm hồng trà: “Bây giờ thì em nên đồng ý kết hôn với anh rồi chứ nhỉ?”
Tống Vy không ngờ tự nhiên anh lại nhắc tới chuyện kết hôn, nhất thời ngây ra một lúc.
Dì Vương thấy cô không trả lời, tưởng rằng cô không bằng lòng, nên vội vàng khuyên bảo: “Cô Tống, cô mau đồng ý đi.”
Đường Hạo Tuấn nheo mắt: “Sao vậy, bao nhiêu ngày rồi mà em vẫn chưa suy nghĩ xong à?”
Môi Tống Vy mấp máy: “Không phải, em suy nghĩ xong rồi.”
Đường Hạo Tuấn nhướng mày: “Vậy câu trả lời của em là gì?”
“Em đồng ý!” Tống Vy hít sâu một hơi, chủ động để tay mình vào tay anh.