Tống Vy mỉm cười, đứng dậy chuẩn bị nộp bản thiết kế, Tống Huyền cũng giao bản thảo cùng lúc.
Tống Vy nhìn thoáng qua bản thiết kế trong tay Tống Huyền: “Cô lại sao chép của ai thế?”
“Có bản lĩnh thì cô tự điều tra đi!” Tống Huyền lạnh lùng nguýt mắt, tăng tốc độ xe lăn, nộp bản thảo thiết kế đầu tiên.
Hiện giờ Tống Vy đã biết cô ta sao chép, cô ta cũng chẳng ngại gì mà không dám nhận.
Dẫu sao, Tống Vy không tìm được chứng cứ thì có công bố cũng chẳng ai tin.
Tống Vy thấy điệu bộ khoe khoang của Tống Huyền, cười chế giễu, không nói gì, cũng nộp bản thiết kế của mình.
Sau khi hai nhà thiết kế còn lại nộp bản thảo, thư ký Vương tuyên bố nghỉ trưa. Sau giờ nghỉ trưa sẽ tuyên bố kết quả cuộc thi.
Tống Vy vươn vai, đeo túi rời khỏi hội trường, chuẩn bị ra ngoài ăn chút gì đó.
Đột nhiên điện thoại trong túi vang lên.
Tống Vy dừng trước thang máy, lấy điện thoại ra xem, bốn chữ tổng giám đốc Đường không ngừng nhấp nháy trên màn hình.
Nếu như là bình thường, có lẽ cô sẽ không nghe máy, nhưng hôm nay thì khác, lúc này anh gọi điện thoại tới, chắc là buổi họp phụ huynh đã kết thúc?
Tống Vy không chút do dự, nhanh chóng đưa điện thoại lên tai: “Tổng giám đốc Đường.”
“Ra ngoài đi, giờ không phải giờ nghỉ trưa sao, tôi và hai đứa trẻ ở trên xe ngoài tòa nhà hiệp hội đợi em.”
Nói rồi, Đường Hạo Tuấn lập tức ngắt điện thoại.
Tống Vy ngẩn người.
Anh vừa nói anh và hai đứa trẻ đang ở bên ngoài tòa nhà hiệp hội?
Không ngờ họ lại tới đây!
Tống Vy vội vàng ấn thang máy đi xuống lầu.
Cô vừa mới rời đi, Tống Huyền đã uốn éo từ một góc đi ra theo sau, ánh mắt âm trầm nhìn màn hình hiển thị của thang máy.
Không ngờ Hạo Tuấn lại tới đây tìm Tống Vy, quả nhiên trong lòng Hạo Tuấn, Tống Vy còn quan trọng hơn cả người phụ nữ kia.
Nghĩ vậy, ánh mắt Tống Huyền lóe lên, lấy điện thoại ra gọi: “Là tôi, trước đây cô từng nói với tôi sẽ kết liễu Tống Vy cơ mà, sao mãi tới giờ vẫn chưa ra tay?”
“Trước đây tôi từng ra tay với Tống Vy rồi, nhưng không thành công.” Đầu bên kia điện thoại truyền tới một giọng nữ lạnh như băng.
Tống Huyền nắm chặt lấy điện thoại: “Vậy thì tiếp tục đi, cô có biết là Hạo Tuấn vừa tới tìm cô ta không, nếu cô còn để Tống Vy sống, tình cảm của Hạo Tuấn đối với cô ta sẽ ngày càng sâu đậm, sớm muộn gì cũng có một ngày, Tống Vy xóa sạch vị trí của cô trong lòng Hạo Tuấn.”
“Tôi không cần cô phải nhắc nhở, đừng tưởng tôi không biết cô nóng lòng muốn tôi giết chết Tống Vy như vậy là vì muốn mượn điều này để nắm thóp đối phó với tôi, sau đó ung dung làm ngư ông đắc lợi. Tôi nói cho cô biết, nhân lúc còn sớm, cô từ bỏ cái suy nghĩ này đi.”
Người phụ nữ lạnh lùng hừ một tiếng rồi nói tiếp: “Bởi vì trước khi cô làm như vậy, tôi đã giết cô trước rồi.
Cô có tin là cô chết rồi, Hạo Tuấn còn không đi điều tra nguyên nhân cái chết của cô không!”
“Cô…” Lời nói này hoàn toàn chọc trúng nỗi đau trong lòng Tống Huyền, khiến vẻ mặt cô ta trở nên hung tợn, nhưng lại không thể phản bác.
Bởi vì cô ta thật sự là người có ít vị trí trong lòng Đường Hạo Tuấn nhất.