Có điều lời cô ấy nói đã đánh trúng nội tâm cô, quá trình trưởng thành của hai đứa trẻ cần một người ba…
Tống Vy thu lại ánh mắt từ cửa, nhìn về phía Đường Hạo Tuấn: “Tổng giám đốc Đường, anh thật sự muốn ở bên tôi sao?”
“Anh không cần phải lừa em chuyện này, làm như vậy đâu có ích gì với anh đúng không?” Đường Hạo Tuấn ngước mắt, nhìn cô với vẻ nghiêm túc.
Tống Vy nhìn vào đôi mắt sâu thẳm như đáy giếng của anh, trái tim đập kịch liệt khiến cô không kìm được mà đặt tay lên ngực, muốn nói gì đó, nhưng lại không nói nên lời.
Đường Hạo Tuấn đứng lên, đối mặt với cô, giọng nói cũng dịu dàng hơn nhiều: “Anh biết, những lời anh nói với em sáng nay khiến em không thể hoàn toàn tin tưởng anh ngay được. Có điều anh hy vọng em có thể cho anh cơ hội theo đuổi em, để chứng minh sự chân thành của anh, được không?”
Tống Vy vốn dĩ đã có tình cảm với anh, nghe anh nói vậy, không thể nào từ chối nổi, gật đầu nói: “Được…”
Có lẽ như vậy cũng không tồi, cho anh một cơ hội, nếu cuối cùng họ thật sự có thể ở bên nhau rồi kết hôn, cô sẽ nói thân phận thật sự của hai đứa trẻ cho anh.
Nếu cuối cùng không thể bên nhau, cô cũng vẫn còn đường lui, có thể đưa hai đứa trẻ đi bất cứ lúc nào.
Nghĩ vậy, nỗi lo trong lòng Tống Vy cũng dần tan đi.
Đường Hạo Tuấn cũng cảm thấy cả người cô thả lỏng hơn nhiều, tuy không biết vì sao, nhưng anh cũng không hỏi, nâng tay nhìn đồng hồ: “Đi thôi, dì Vương nấu cơm xong rồi, tới chỗ anh ăn.”
Tống Vy vô thức muốn từ chối.
Nhưng lại nghĩ tới bản thân vừa đồng ý với anh, sẽ cho anh cơ hội theo đuổi mình, vậy là bèn nuốt lại lời từ chối, nói: “Được.”
Hai người một trước một sau rời khỏi chung cư, đi tới căn chung cư đối diện.
Mấy ngày sau, hầu như ngày nào Đường Hạo Tuấn cũng tới chỗ Tống Vy. Bữa sáng bữa tối đều ăn ở nhà cô, ngay cả ra ngoài cũng phải đưa hai đứa trẻ đến trường mẫu giáo trước rồi đưa cô đến phòng làm việc, khiến cô không cần dùng tới xe của mình.
Tống Vy biết, đây là cách Đường Hạo Tuấn theo đuổi cô, mà cô cũng dần dần quen với cách thức này của anh. Tuy không có gì là lãng mạn, nhưng lại rất thực tế, còn khiến cô cảm thấy rất mới mẻ.
Hôm nay, Tống Vy đang may bộ vest cho Đường Hạo Tuấn trong văn phòng thì đột nhiên có người mở cửa phòng ra.
Tống Vy bị gián đoạn công việc, có chút bất mãn ngẩng đầu lên, nhìn thấy người tới, ánh mắt thoáng chút kinh ngạc, nhưng rất nhanh đã bình thường lại, nói một tiếng với người tới: “Tổng giám Đường!”
Đường Hạo Minh dựa vào cửa, mỉm cười tươi rói với cô: “Ồ, đã lâu không gặp!”
“Sao anh lại tới đây?” Tống Vy đặt cây kéo trong tay xuống.
Đường Hạo Minh cất bước đi vào, dừng lại trước bàn làm việc của cô, nhìn thoáng qua bộ vest nam đang được may dở, nhướng mày nói: “Chuyên môn của cô là thiết kế trang phục nữ mà?”
Ánh mắt Tống Vy thoáng dao động: “Tuy chuyên môn là thiết kế trang phục nữ, nhưng tôi cũng phải học thiết kế trang phục nam, không có gì lạ cả.”
“Nhưng em đích thân may thì lạ đấy.” Mắt kính Đường Hạo Minh hơi lóe lên: “Nhìn số đo của bộ này, chắc là may cho Hạo Tuấn nhỉ?”
Anh ta lập tức đoán trúng như vậy, trong lòng Tống Vy có chút ngạc nhiên, nhưng không thể hiện ra ngoài mặt. Cô gấp quần áo xong, có chút không kiên nhẫn hỏi: “Tổng giám Đường, rốt cuộc anh có chuyện gì?”
Đường Hạo Minh thấy cô không muốn trả lời, chép miệng một cái: “Lần trước tôi còn nói cho cô biết Hạo Tuấn muốn điều tra chuyện năm xưa, giờ cô lại đối xử với tôi như vậy, haiz… thật khiến tôi thất vọng mà.