Đường Hạo Tuấn gật gật đầu: “Thì ra là thế.”
“Thực ra em muốn giúp Hạ điều tra rõ chuyện trong quá khứ, nhưng mọi chuyện đã qua lâu vậy rồi, căn bản không thể nào tra rõ, rất nhiều chứng cứ đã không còn nữa.” Tống Vy nói đầy tiếc nuối.
Đường Hạo Tuấn không nói gì.
Anh cũng sẽ không lên tiếng nói sẽ điều tra giúp Giang Hạ.
Đây là chuyện của Giang Hạ, chẳng liên quan gì đến anh cả.
Thù của bản thân mình anh còn chưa trả được đây này.
Nghĩ đến người đó, Đường Hạo Tuấn khẽ hé bờ môi mỏng: “Hôm nay anh ra tòa, phán quyết cuối cùng cho Đường Mãnh đã được đưa ra, dự kiến thi hành vào mùng chín tháng mười. Theo như lời luật sư, ông ta sẽ bị tử hình.”
Hai mắt Tống Vy sáng lên: “Thật sao? Thế thì tốt quá!”
Đường Hạo Tuấn hơi nâng cằm: “Đúng là rất tốt, nhưng mà tên hung thủ thứ hai vẫn chưa tìm được.”
Anh muốn bắt tất cả những kẻ đã hại ba mẹ anh lại.
Tống Vy cảm nhận được suy nghĩ của anh, liền nắm lấy tay anh: “Yên tâm đi, sẽ tìm được thôi.”
Đường Hạo Tuấn mỉm cười rồi khẽ gật đầu, anh đang định nói gì đó thì điện thoại reo.
Anh lấy ra xem, là Trình Hiệp gọi tới.
Đường Hạo Tuấn trực tiếp nghe máy: “Có chuyện gì?”
“Tổng giám đốc, tôi bắt được trong văn phòng của anh một tên trộm do Đường Hạo Minh phái tới.” Trình Hiệp hết sức căm phẫn mà báo cáo.
Mặt Đường Hạo Tuấn da sầm xuống, khí lạnh quanh người tỏa ra bốn phía: “Cái gì? Trộm?”
Tống Vy nhìn anh đầy kinh ngạc: “Trộm gì cơ?”
Đường Hạo Tuấn tạm thời không trả lời cô, ánh mắt tràn đầu sát ý: “Tên đó trộm cái gì?”
“Hắn ta không trộm cái gì cả. Nói đúng hơn là hắn vẫn chưa trộm được thứ hắn cần. Nhưng dựa theo những gì tôi tra hỏi được thì người đó nói là đến để trộm một bản thỏa thuận chuyển nhượng cổ phần cho Đường Hạo Minh. Tôi đoán, đó có thể là giấy chuyển nhượng cổ phần của bất động sản Duy Tâm.” Trình Hiệp trả lời.
Dù sao thì Đường Hạo Minh cũng không thể nào không biết chuyện Đường Mãnh bị bắt.
Đường Hạo Minh biết tổng giám đốc đã tìm được di chúc, tất nhiên cũng biết giấy chuyển nhượng cổ phần của bất động sản Duy Tâm đang ở trong tay tổng giám đốc, nhưng Đường Hạo Minh không dám lộ diện, bởi nếu anh ta ra mặt sẽ bị tổng giám đốc bắt lại.
Cho nên, Đường Hạo Minh chỉ có thể dùng cách này.
“Thì ra là thế.” Khóe môi Đường Hạo Tuấn nhếch lên nở nụ cười lạnh lùng.
Anh đã nói rồi mà, chuyện di chúc được tìm thấy đã qua nhiều ngày như vậy, anh còn cố tình tuồn tin tức ra ngoài, chính là muốn xem xem Đường Hạo Minh có ra tay hay không.
Nhưng nhiều ngày nay sóng êm gió lặng, Đường Hạo Minh vẫn không ra tay, anh còn tưởng rằng Đường Hạo Minh đã buông tha cho cổ phần của bất động sản Duy Tâm rồi, không ngờ đến hôm nay mới lộ đầu ra.
Đường Hạo Minh không hề có ý định buông tha cho bất động sản Duy Tâm. Ngược lại, Đường Hạo Minh vẫn luôn rất để ý đến bất động sản Duy Tâm.
Rốt cuộc bất động sản Duy Tâm có bí mật gì? Vì sao mẹ lại muốn giao bất động sản Duy Tâm cho Đường Hạo Minh? Vì sao Đường Hạo Minh lại cố chấp với bất động sản Duy Tâm như vậy? Cố chấp đến mức, ngay cả tập đoàn Đường Thị cũng bị xếp sau nó.