Người đàn ông vừa xuất hiện, khiến cho hoàn cảnh ồn ào trong nháy mắt lặng ngắt như tờ.
Đường Hạo Tuấn nhếch vành môi, ánh mắt khóa chặt ở trên người Tống Vy đang tứ cố vô thân, sau đó bước chân dài đi tới.
Từ góc độ này nhìn lại, tất cả mọi người tưởng rằng Đường Hạo Tuấn đến tìm Tống Huyền.
Liền vội vàng tránh ra một con đường, mà Tống Huyền cũng tâm tình kích động không thôi, cô ta kiêu ngạo ưỡn ngực, chờ Đường Hạo Tuấn đến.
Nhưng bước chân của anh lại dừng lại ở trước mặt Tống Vy: “Cô Tống, không nghĩ tới chúng ta lại gặp mặt” Mặc dù lần trước Trình Hiệp không nhìn thấy Tống Vy, nhưng từ chỗ của y tá cũng biết tên của Tống Vy. Thấy Đường Hạo Tuấn nói chuyện với Tống Vy, tất cả mọi người hít vào một ngụm khí lạnh. Người phụ nữ này vậy mà lại quen biết Đường Hạo Tuấn! Hơn nữa người phụ nữ này vậy mà cũng họ Tổng!
Trong lòng Tống Vy cũng rất kinh ngạc đối phương có thể gọi ra họ của mình, nhưng ngoài mặt vẫn thong dong bình tĩnh trả lời: “Tôi cũng không nghĩ tới lại gặp anh ở đây, anh.”
Vốn muốn hỏi thường thế của đối phương như thế nào, sau khi thu được ánh mắt có thâm ý khác của Đường Hạo Tuấn, Tống Vy lập tức hiểu ý ngậm miệng lại.
Thấy Tống Vy thông minh như thế, đáy mắt Đường Hạo Tuấn có một tia thưởng thức.
Vừa rồi anh nhìn thấy trường hợp Tống Vy bị vây quanh tấn công ở tầng hai, vốn dĩ anh không nên nhúng tay vào chuyện này, nhưng ai bảo anh lại nợ cô gái này một nhân tình đâu?
Mũi chân vừa chuyển, Đường Hạo Tuần liền hướng về phía Mạc Vân, cánh tay dài rộng bảo vệ thân thể nhỏ nhắn xinh xắn của Tống Vy ở phía sau lưng.
“Cố Mạc, cô nói cô ấy trộm đồ của cô, có chứng cứ sao?” Đường Hạo Tuấn giương mắt, ánh mắt sắc bén như đao. Uy áp quanh thân lặng yên không tiếng động phóng thích.
Muốn nói đến chứng cứ thì tất cả người ở đây đều là nhân chứng, bọn họ đều nhìn thấy đồ vật được lấy ra từ | túi của Tống Vy.
Nhưng bây giờ không có ai dám đứng ra nói chuyện. Dù sao, Đường Hạo Tuấn không phải là người mà ai cũng có thể trêu chọc được. Đường Hạo Tuấn là người thừa kế duy nhất của Đường thị, tổng giám đốc đương nhiệm của tập đoàn Đường
thị.
Một người đàn ông từ mười tám tuổi liền bắt đầu chém giết ở trên thương trường. Người xưng là Diêm Vương sống. Chọc tới anh, chết như thế nào cũng không biết.
Thấy dáng vẻ không dám thở mạnh của mọi người, Tổng Vy biết thân phận của người đàn ông này so với cô tưởng tượng còn không tầm thường hơn nhiều.
Khó trách thời điểm ở bệnh viện lại đi thẳng một mạch, căn bản người ta đối với việc bồi thường của cô là không thèm để ý đến.
“Tôi có chứng cứ, có thể chứng minh trong sạch của mình” Lúc này Tổng Vy lựa chọn đứng ra.
Vừa rồi nhiều người nhiều miệng khiến cô không có cơ hội mở miệng giải thích cho mình, hiện tại có người | đàn ông này làm chỗ dựa, cô liền có thể tự chứng minh trong sạch cho mình.
| Lời của Tổng Vy, lập tức dẫn tới ánh mắt của tất cả mọi người. | Nếu như không phải có Đường Hạo Tuấn ở đây, sợ là sẽ có người sẽ đứng ra chế giễu cô đang vùng vẫy giấy | chết.
| Tống Huyền đứng ở phía sau nghe được lời của Tống Vy, trái tim lộp bộp rơi xuống, cô ta tự nhận là đã làm | rất hoàn mỹ, đến cả nhân viên bị cô ta thu mua kia, lúc này cũng rời khỏi tiệc rượu.
Tống Vy không có khả năng có chứng cứ!
Tống Huyền tự an ủi mình, nhưng bây giờ điều khiến cô ta sợ nhất chính là chuyện Tống Vy quen biết Đường Hạo Tuấn!
Vì sao bọn họ lại quen biết? Nghĩ đến đây, Tống Huyền khẩn trương đến mức sắp hôn mê bất tỉnh. Nhưng biểu cảm trên mặt cô ta không thể có chút dị dạng, nếu không sẽ khiến người khác hoài nghi.
Thần sắc tự tin của Tống Vy tự khiến sự hoài nghi trong lòng Mạc Vân hơi buông lỏng: “Cô chứng minh như thế nào?”
Tống Vy cười cười: “Chuyện cũng rất đơn giản, dây chuyền kim cương giá trăm tỷ này của cô, người có thể đụng vào chắc chắn rất ít, không bằng điều tra thêm phía trên có vân tay của tôi không?
Ánh mắt của Tống Vy vô ý liếc mắt nhìn Tống Huyền đứng sau cùng. Cô suy đoán Tống Huyền làm chuyện này chắc chắn là ý tưởng lâm thời, không có suy xét kĩ lưỡng.
Quả nhiên, sau khi nghe Tống Vy nói, sắc mặt mà Tống Huyền cố gắng chống đỡ lập tức sụp đổ, đáy mắt tràn ngập sợ hãi.