Mạnh Ngọc gật đầu: “Đúng thế, Dĩnh Nhi rất có khả năng là con gái ruột của cậu.”
“Cái này…” Dì Vương cũng ngây người, miệng mở lớn: “Con gái ruột? Bác sĩ Mạnh, anh nói Dĩnh Nhi là con gái ruột của cậu chủ?”
“Đúng vậy, vô cùng có khả năng, nếu không không thể nào vì sao Dĩnh Nhi dùng máu của Hạo Tuấn lại tan máu.” Mạnh Ngọc nói.
Tống Hải Dương cũng mơ màng: “Cái này không có khả năng, Dĩnh Nhi là con gái ruột của ba, vậy tại sao giám định DNA của ba và con không phải là quan hệ cha con chứ?”
Không thể nào Dĩnh Nhi là con gái ruột của ba mà cậu lại không phải con ruột của ba.
Cậu và Dĩnh Nhi là sinh đôi, cũng không thể ba của cậu và Dĩnh Nhi không cùng một người được?
Mặc dù tình huống này không phải là không có, nhưng mà mẹ tuyệt đối không phải là người như vậy.
Cậu nhóc này vừa nói xong, ba người lớn ở đây đều yên lặng.
Một lát sau, Mạnh Ngọc mới thì thào nói: “Đúng vậy, Dĩnh Nhi là con gái của Hạo Tuấn cậu, vậy Hải Dương cũng có thể là con của cậu, nhưng vì sao hai lần giám định DNA lại…”
Sắc mặt Đường Hạo Tuấn âm trầm, giống như là đè nén cái gì đó.
Anh nhìn Tống Hải Dương: “Hải Dương, có đồng ý làm một lần giám định nữa với ba không?”
“Con đồng ý.” Tống Hải Dương gật đầu mạnh.
Anh cũng muốn biết, mình có phải ba của bọn nhỏ hay không.
Đường Hạo Tuấn ôm Tống Hải Dương đến khoa xét nghiệm.
Khoa xét nghiệm đã làm xét nghiệm cha con cho Đường Hạo Tuấn và Tống Dĩnh Nhi.
Bây giờ khoa xét nghiệm nghe thấy Đường Hạo Tuấn còn muốn cùng xét nghiệm với đứa bé khác, tại chỗ lấy mẫu tóc của hai người, cầm đi xét nghiệm.
Quá trình chờ đợi dài dằng dặc.
Dì Vương quay lại phòng phẫu thuật bên kia, tiếp tục chờ Dĩnh Nhi.
Dù sao để một đứa bé ở trong phòng phẫu thuật một mình cũng lo lắng.
Ba người Đường Hạo Tuấn Mạnh Ngọc và Tống Hai Dương, ngồi bên ngoài phòng giám định chờ.
Tống Hải Dương nói: “Lần đầu con thấy ba, bởi vì bên ngoài có chút tương tự, đã hoài nghi ba có phải ba ruột của con không, sau đó sắp xếp giật hai sợi tóc của ba, cùng với tóc của con đi giám định.”
“Chính là lần ba vừa đến chung cư kia, con dùng đồ chơi kéo tóc đúng không?” Đường Hạo Tuấn nhìn cậu nhóc.
Cậu nhóc ngại ngùng gật đầu: “Vâng, đúng vậy, thực xin lỗi ba, con chỉ là…”
“Không sao.” Đường Hạo Tuấn sờ sờ tóc cậu, sau đó nói: “Kết quả giám định, chúng ta không phải ba con đúng không?”
“Đúng vậy.” Tống Hải Dương ừ một tiếng: “Cho nên kể từ khi đó, thì chưa từng nghĩ đến, ba là cha ruột của bọn con.”
Đường Hạo Tuấn mím môi: “Ba cũng đã hai lần giám định chúng ta.”
Tống Hải Dương chớp mắt: “Con biết, thời gian trước ba với mẹ mâu thuẫn cãi nhau con nghe thấy, hai lần giám định, cũng thể hiện chúng ta không phải là cha con ruột.”
“Đúng vậy, ngoại trừ thể hiện chúng ta không phải là cha con ruột, cũng thể hiện ba và Dĩnh Nhi cũng không phải.” Đường Hạo Tuấn híp mắt.