Cô nhớ trước khi cô chìm xuống biển, nhìn thấy anh cực kỳ lo lắng bơi về phía cô.
Chỉ là lúc đó tầm nhìn của cô đã mơ hồ, cô cũng không biết có phải là cô nhìn nhầm không.
“Là tôi, đã không sao rồi.” Đường Hạo Tuấn tháo dây quấn bảo vệ cổ tay ở tay trái, hơi vắt khô một chút, lau nước biển trên mặt cô.
Tống Vy hơi nhắm mắt lại, không nhịn được mà dùng mặt cọ vào tay của anh.
Động tác của Đường Hạo Tuấn khựng lại, sau đó lại khôi phục tự nhiên, tiếp tục lau cho cô, nhưng nhìn kỹ thì có thể nhìn thấy động tác của cô, dịu dàng hơn vừa rồi.
Lúc này, bác sĩ y tá trên du thuyền đã kiêng hai chiếc cáng tới.
Tống Vy và Kiều Phàm được khiêng lên cáng, đưa vào bệnh viện trên du thuyền.
Đường Hạo Tuấn và Trình Hiệp không có đi theo, mà dưới sự sắp xếp của ông Hill, đi thay quần áo.
Sau khi thay xong quần áo, Đường Hạo Tuấn lúc này mới đi tới bệnh viện.
Còn Trịnh Hiệp, đã bị anh sắp xếp đi điều tra chuyện Tống Vy rơi xuống nước.
Dùng sự hiểu biết của anh về cô, cô tuyệt đối không phải là loại người ham chơi sẽ rơi xuống nước.
Cho nên chuyện cô rơi xuống nước, nhất định có vấn đề.
Đến bệnh viện, Đường Hạo Tuấn đang muốn đi hỏi chỗ của Tống Vy thì vừa hay nhìn thấy một màn cô được y tá đưa vào phòng bệnh, vội vàng cất bước đi qua, sau khi đi tới phòng bệnh, anh thấy Tống Vy đã ngủ rồi, sắc mặt căng cứng hỏi: “Cô ấy như thế nào rồi?”
“Cô ấy đã không sao rồi, nước biển xâm nhập không nhiều, lại cộng thêm cấp cứu kịp thời, ngủ một giấc là ổn, có điều tình hình của người kia có hơi tệ, sợ rằng phải nghỉ ngơi hai ngày.” Y tá trả lời.
Đường Hạo Tuấn gật đầu, tỏ ý đã biết, xua tay kêu cô ta ra ngoài.
Sau khi y tá đi rồi, anh kéo chiếc ghế ngồi ở bên cạnh giường bệnh, ánh mắt tối tăm nhìn người phụ nữ nằm ngủ trên giường bệnh, trong lòng không thể bình tĩnh.
Anh đến đây chính là muốn xác nhận những gì Tống Huyền nói rốt cuộc có phải thật hay không, mà qua chuyện vừa rồi, anh cuối cùng cũng chắc chắn, anh quả thật đã yêu cô rồi.
Anh nhìn thấy cô suýt nữa chìm xuống đáy biển, trái tim của anh giống như ngừng đập, nếu như không phải là yêu, anh sao lại có loại cảm giác này chứ.
Đường Hạo Tuấn sờ trái tim của mình, nhịp tim của nơi đó đập nhanh hơn bình thường rất nhiều, hiện tượng như này trước đây chưa từng có.
“Tổng giám đốc!” Giọng nói đột nhiên vang lên, cắt ngang dòng suy nghĩ của Đường Hạo Tuấn.
Đường Hạo Tuấn không khỏi nhíu mày, để tay xuống, hơi nghiêng mắt nhìn về phía cửa.
Trình Hiệp đi vào với vẻ mặt hơi vi diệu: “Tra được rồi, nhà thiết kế Tống quả thật không phải là tự mình rơi xuống nước, cô ấy là bị người khác đẩy xuống.”
“Đẩy xuống?” Đường Hạo Tuấn lập tức đứng dậy.
Trình Hiệp gật đầu: “Vâng, người đầu tên là thiên kim của ông Hill, cô ta có ý với bác sĩ Kiều, bảo nhà thiết kế Tống rời khỏi bác sĩ Kiều, nhà thiết kế Tống không đồng ý, hai tay sai của cô ta để trút giận cho cô ta đã đẩy nhà thiết kế Tống, nhà thiết kế Tống liền rơi xuống nước.”
“Hóa ra là như vậy.” Đôi môi mỏng của Đường Hạo Tuấn nhếch lên, lạnh lùng hừ một tiếng.
Kiều Phàm nói anh sẽ mang đến phiền phức cho Tống Vy, không phải bản thân Kiều Phàm cũng như vậy sao?
Vì vậy Kiều Phàm có tư cách gì để nói anh?
“Tổng giám đốc, chuyện này, ngài định giải quyết như thế nào?” Trình Hiệp nhìn Đường Hạo Tuấn sắc mặt không được tốt hỏi.
Đường Hạo Tuấn mím chặt đôi môi mỏng: “Thiên kim của ông Hill?”
“Ông Hill đã nhốt cô ta lại rồi, đang đợi nhà thiết kế Tống tỉnh lại, xin lỗi nhà thiết kế Tống, nghe ý của ông ta, xin lỗi xong sẽ đưa về gia tộc Hill.” Trình Hiệp đẩy mắt kính trả lời.
Đường Hạo Tuấn cười khẩy nói: “Suýt nữa đã gây ra án mạng, một câu xin lỗi là xong? Đi, xóa bỏ hợp đồng đã dự tính.”