Thế nên vẫn nên chờ thám tử điều tra rõ ràng, sau đó quyết định xem có nên nói với anh hay không, lúc đó giữ hay bỏ đứa trẻ, chắc cô cũng có thể quyết định.
“Được rồi, vậy thì không nói.” Giang Hạ nhún vai.
Lúc này, tiếng gõ cửa vang lên.
Giang Hạ quay đầu nhìn về phía cửa: “Chắc là canh gà tớ đặt tới rồi.”
Dứt lời, cô ấy ra cửa, quả nhiên bên ngoài là một anh shipper.
Giang Hạ cầm một hộp đồ ăn đi vào, đặt lên đầu giường rồi mở ra, mùi canh gà nồng đậm phả vào mũi.
Giang Hạ múc một bát đưa cho Tống Vy: “Này, uống nhiều vào, ăn uống không đủ chất, vừa hay có thể bồi bổ.”
“Cảm ơn cậu, Giang Hạ.” Tống Vy yếu ớt cười, nhận lấy bát canh.
Giang Hạ ngồi ở bên cạnh nhìn cô uống.
Đợi cô uống xong, cô ấy xử lý thủ tục ra viện cho cô.
Cô chỉ mệt mỏi và ăn uống không đủ chất thôi, truyền dịch xong là hoàn toàn không có vấn đề gì cả, có thể ra viện.
Vừa hay Tống Vy cũng không muốn ở viện, dễ lộ ra chuyện mang thai, thế nên cũng theo Giang Hạ về công ty.
Có điều khi ra viện, Giang Hạ còn bảo bác sĩ kê cho Tống Vy một đống thuốc bổ, khiến Tống Vy dở khóc dở cười.
Buổi chiều, Tống Vy thấy thời gian không còn sớm, bèn rời khỏi công ty đi đón con.
Hai đứa trẻ nhìn thấy cô, vui mừng chạy về phía cô, muốn nhào vào người cô.
Nếu là bình thường, Tống Vy sẽ đứng yên ở chỗ cũ, tùy ý để hai đứa trẻ lao vào.
Nhưng lúc này không được, cô đang mang thai, hơn nữa lực va chạm của hai đứa trẻ cũng không nhỏ, sợ đụng phải bụng cô, trước khi hai đứa trẻ đụng vào, cô lập tức làm động tác dừng lại.
“Mẹ?” Tống Dĩnh Nhi nghiêng đầu, không hiểu vì sao mẹ không cho mình ôm.
Chẳng lẽ cũng giống ba, không thích mình?
Nghĩ như vậy, Tống Dĩnh Nhi chu môi lên, hốc mắt đỏ ửng.
Nhưng Tống Hải Dương quan sát rất cẩn thận, nhìn thấy tay Tống Vy ôm bụng thật chặt, đôi mắt sáng lên: “Mẹ, chúng con có em trai hay em gái nhỏ sao ạ?”
Tống Vy kinh ngạc nhìn cậu bé: “Chuyện này mà con cũng đoán được ư?”
Tống Hải Dương cười hì hì: “Ai bảo con thông minh chứ. Giờ con đã bắt đầu học kiến thức lớp mười một rồi đấy.”
“Không hổ là con trai mẹ, giỏi quá!” Tống Vy mỉm cười véo mũi cậu.
Lúc này Tống Dĩnh Nhi mới phản ứng lại: “Mẹ ơi, Dĩnh Nhi sắp làm chị rồi sao?”
“Đúng vậy, Dĩnh Nhi có vui không?” Tống Vy cúi đầu nhìn cô bé.
Tống Dĩnh Nhi liên tục gật đầu: “Vui ạ! Dĩnh Nhi sắp làm chị, sắp làm chị rồi!”
Cô bé mừng rỡ nhảy lên.
Tống Vy sợ cô bé ngã, vội vàng bảo Tống Hải Dương đỡ cô bé.
“Được rồi, chuyện trong bụng mẹ có em trai hay em gái là bí mật của ba người chúng ta, các con không được nói với người khác đâu đấy!” Tống Vy khom lưng dặn dò hai đứa trẻ.
Tống Hải Dương cũng không hỏi lý do, thẳng thừng gật đầu: “Vâng.”