Người anh tra ra, chắc sẽ không sai.
Nghĩ rồi, Tống Vy hít sâu một hơi, đè xuống cảm giác kỳ quái nhàn nhạt trong lòng, nhìn Trần Nhã Nhã rồi nói: “Tôi hỏi cô, khoảng thời gian gần đây, chuyện kho của tôi bị cháy, có phải cũng là cô làm?”
Trần Nhã Nhã nghi hoặc nhíu mày: “Tôi không biết cô đang nói gì, tôi chỉ hạ sát thủ với cô, kho của cô và con của cô xảy ra tai nạn xe, đều không có liên quan đến tôi.”
“Cái gì?” Sắc mặt của Tống Vy thay đổi.
Con ngươi của Đường Hạo Tuấn cũng co lại, thần sắc trở nên ngưng trọng.
Tống Vy mặt mày có hơi trắng bệch túm chặt vai của Trần Nhã Nhã, giọng nói có hơi run rẩy hỏi: “Cô nói hai chuyện này, không phải do cô làm?”
“Không sai.” Trần Nhã Nhã gật đầu.
Tống Vy nhìn chằm chằm vào mắt của cô ta, nhìn ra được cô ta quả thật không có nói dối, một làn khí lạnh, chạy dọc sống lưng.
Không phải là cô ta, cũng không phải là Tống Huyền, vậy sẽ là ai?
Lẽ nào còn có kẻ địch khác?
Nghĩ đến đây, Tống Vy cảm xúc kích động túm chặt hai bên đầu, nhắm mắt lại, cố gắng nhớ lại tất cả những người cô kết giao từ khi về nước.
Nhưng suy nghĩ một vòng, không có ai có hiềm nghi, ngược lại đầu còn trở nên đau nhói.
Đường Hạo Tuấn thấy dáng vẻ đau khổ của Tống Vy, trái tim chợt tối sầm, ôm cô vào lòng, nhẹ nhàng vỗ lưng của cô: “Được rồi, không nghĩ ra được thì đừng nghĩ nữa.”
Tống Vy túm chặt viền áo vest của anh, dựa vào lồng ngực của anh, ngửi mùi hương bạc hà thoang thoảng trên người anh, từ từ bình tĩnh lại, sau đó buông tay ra, lui khỏi lòng của anh.
“Cảm ơn Sếp Đường, tôi đã ổn hơn rồi, mặc kệ người bắt cóc con tôi, thiêu cháy kho của tôi là ai, tôi đều nhất định phải bắt được, còn cô Trần!”
Tống Vy siết chặt lòng bàn tay, xoay người, nhìn chằm chằm Trần Nhã Nhã: “Cô Trần thì cố gắng ở trong tù cải tạo đi!”
Nói xong, cô đi ra khỏi phòng thẩm vấn với vẻ mặt không cảm xúc.
Đường Hạo Tuấn liếc nhìn Trần Nhã Nhã càng bi thương thì hơi nhíu mày, cũng đi theo Tống Vy ra ngoài.
Anh cũng không phải nhìn không ra sự mâu thuẫn trên người Trần Nhã Nhã, cô ta một chút cũng không giống người sẽ giết người.
Nhưng cô ta là do ông Cố tra ra được, ông Cố là người của bên chính phủ, không thể sẽ bắt nhầm hung thủ.
Sau khi Đường Hạo Tuấn đi ra, đóng cửa phòng thẩm vấn lại, nhìn thấy Tống Vy đang nói chuyện với cảnh sát thì đi tới.
Đi tới thì nghe thấy cô đang hỏi: “Giống như Trần Nhã Nhã, có thể phán bao nhiêu năm?”
“Hai lần cố ý giết người, còn qua lại với xã hội đen, tội rất lớn, ít nhất 15 năm.” Cảnh sát trả lời.
“15 năm?” Tống Vy mím môi, cảm thấy có hơi ngắn rồi.
Có điều cô cũng biết, cố ý giết người, nhưng người bị hại không chịu tổn hại cụ thể, có thể tuyên án 15 năm, quả thật là tối đa rồi.
“Vậy khoản bồi thường tổn thất tinh thần thì sao?” Đường Hạo Tuấn một tay đút túi quần, đứng ở bên cạnh Tống Vy.