“Em biết rồi.” Tống Kim gật đầu.
Tống Vy không nói gì nữa.
Cô biết lúc này tâm trạng của Tiểu Kim hơi phức tạp, vui mừng vì Tống Huy Khanh gặp báo ứng, nhưng đồng thời cũng có vẻ đau buồn khi ông ta chẳng còn sống lâu trên đời nữa.
Đây chính là máu mủ tình thân.
Trên đường đi, hai chị em đều yên lặng.
Mãi đến khi tới biệt thự, một bóng dáng vọt tới phía trước xe, sự yên lặng này mới bị phá vỡ.
“Vy Vy, em trai của cậu đâu.” Hạ Bảo Châu bước tới ngoài cửa sổ ghế phụ, vội vàng hỏi thăm.
Tống Vy dở khóc dở cười.
Cô gái này vẫn chưa hết hứng thú với Tiểu Kim.
Tống Vy quay đầu: “Bạn chị hơi nhiệt tình quá, chút nữa em đừng bị hết hồn nha.”
Tống Kim ngơ ngác gật đầu: “Vâng.”
“Xuống xe đi.” Tống Vy nói xong liền tháo dây an toàn ra.
Tống Kim ngồi phía sau cũng mở cửa xe ra.
Hạ Bảo Châu thấy vậy liền vội vàng đứng thẳng người, quay đầu nhìn lại.
Thấy Tống Kim xuống xe, cô ấy chợt hít một hơi thật sâu, hai tay đan vào nhau, đôi mắt sáng rỡ: “Mẹ ơi, con gặp thiên sứ rồi!”
Tống Vy nghe xong câu này, bất đắc dĩ chống trán: “Được rồi, đừng có cuồng như thế, đây là em trai tớ, Tống Kim.”
Cô vỗ vào vai Hạ Bảo Châu một cái rồi giới thiệu.
Hạ Bảo Châu nuốt nước bọt, đi tới chỗ của Tống Kim: “Thiên sứ… à không, Tống Kim phải không? Chào cậu, chào cậu, tôi là Hạ Bảo Châu.”
Tống Kim bị ánh mắt nhiệt tình của Hạ Bảo Châu dọa sợ, bỗng chốc không dám bắt tay cô ấy.
Suốt cả năm anh ta không ở bệnh viện thì sẽ ở phòng tranh, rất ít khi qua lại với người khác. Huống hồ gì là người con gái có tính cách vô cùng hoạt bát như Hạ Bảo Châu đây.
“Ờm, tôi…” Gương mặt trắng nõn của Tống Kim chợt đỏ ửng, hai bàn tay cũng hơi luống cuống chẳng biết làm sao.
Hạ Bảo Châu thấy vậy liền bật cười ra tiếng: “Vy Vy, em trai cậu đáng yêu quá, cũng ngây thơ nữa.”
Đây cũng là lần đầu tiên Tống Vy nhìn thấy dáng vẻ này của Tống Kim, cảm thấy hơi lạ.
Còn Tống Kim hình như biết điệu bộ của mình rất mất mặt, không nhịn được mà cúi đầu xuống.
“Được rồi Bảo Châu, cậu đừng chọc Tiểu Kim nữa.” Tống Vy liếc mắt nhìn Hạ Bảo Châu, sau đó kéo tay của Tống Kim: “Tiểu Kim, đây là bạn chị, Hạ Bảo Châu. Tính của chị ấy là như thế đấy, thích trai đẹp, vì em có vẻ ngoài ưa nhìn cho nên chị ấy mới như vậy, em đừng có để bụng.”
“Đúng đúng đúng. Cũng là vì cậu trông rất đẹp trai cho nên tôi nhất thời nhiệt tình thái quá, cậu đừng sợ.” Hạ Bảo Châu cũng vội nói.
Tống Kim gật đầu: “Được.”
“Đi thôi, chúng ta vào trong.” Tống Vy kéo tay của Tống Kim đi vào biệt thự.
Hạ Bảo Châu đi bên cạnh trò chuyện với Tống Quân.