Mục lục
Vợ Bầu Muốn Chạy!
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 560


“Vậy thì tốt.” Tống Vy khẽ gật đầu, sau đó siết chặt chiếc thìa rồi lại hỏi: “Vậy đêm qua anh về lúc nào? Vì sao điện thoại lại tắt máy?”


“Em gọi điện thoại cho anh à?” Đường Hạo Tuấn hơi sững sờ.


Tống Vy “ừ” một tiếng: “Gọi lúc nửa đêm, em đợi anh suốt, thấy anh mãi không về nên muốn hỏi anh xem thế nào, nhưng điện thoại anh lại tắt máy.”


“Anh xin lỗi, điện thoại hết pin.” Đường Hạo Tuấn đặt cốc nước xuống: “Đêm qua hai giờ sáng anh về, Giai Nhi cấp cứu bốn tiếng đồng hồ mới thoát khỏi nguy hiểm.”


“Lâu vậy ư?” Tống Vy kinh ngạc trừng to mắt.


“Cô ấy uống rượu nồng độ cao, nội tạng bị tổn thương nặng, thậm chí dạ dày còn xuất huyết, cho nên mới hơi lâu.” Đường Hạo Tuấn mím môi giải thích.


“Vậy à.” Tống Vy gật đầu, không nói gì nữa.


Đường Hạo Tuấn lấy ra một tấm thẻ đen đưa cho cô.


Cô kinh ngạc nhìn anh: “Anh như vậy là có ý gì?”


Đang yên đang lành đưa thẻ cho cô làm gì?


“Đêm qua là ngày tân hôn đầu tiên của chúng ta. Vì chuyện của Giai Nhi mà anh không ở lại nhà với em. Đây là bồi thường cho em, em muốn mua gì cũng được.” Đường Hạo Tuấn nói với giọng điệu mang ý xin lỗi.


Anh thực sự cảm thấy có lỗi với cô.


Tống Vy mỉm cười, đẩy lại thẻ về phía Đường Hạo Tuấn: “Không cần đâu, em có tiền, hơn nữa em cũng không thiếu gì. Nếu như anh thực sự muốn bồi thường cho em, hai ngày này anh dành thời gian để chúng ta ra ngoài hẹn hò, được chứ?”


Tính ra thì từ lúc bọn họ ở bên nhau, cũng chưa bao giờ hẹn hò như cặp tình nhân bình thường cả.


Đường Hạo Tuấn nhìn vẻ mong đợi trong mắt Tống Vy, mặt mày dịu đi, gật đầu đồng ý: “Được, nhưng em cứ cầm lấy thẻ này đi. Em là vợ anh, giữ thẻ của anh là điều đương nhiên.”


Anh đã nói như vậy rồi, Tống Vy cũng không từ chối nữa, nhận lấy tấm thẻ: “Được rồi, vậy cứ coi như em giữ thay anh, khi nào anh muốn lấy lại thì cứ nói thẳng với em.”


Đường Hạo Tuấn “ừ” một tiếng.


Lúc này, dì Vương cũng bưng canh lên.


Tống Vy nhìn canh pín bò, trong mắt lóe lên vẻ giảo hoạt, thúc giục: “Mau ăn đi, đây là dì Vương hầm riêng cho anh đó, tốt cho cơ thể.”


“Phải đấy, cậu chủ, ăn nhiều chút.” Dì Vương đưa một cái thìa cho Đường Hạo Tuấn.


Bà không hề biết trò đùa ác ý trong lòng Tống Vy, bà thực sự cảm thấy canh này bổ cho sức khỏe nên mới thúc giục Đường Hạo Tuấn ăn.


Dì Vương không nhìn ra được sự giảo hoạt trong mắt Tống Vy, nhưng Đường Hạo Tuấn nhìn ra được, trong lòng lập tức có hơi cảnh giác.


“Đây là canh gì thế?” Anh nhìn canh trong bát, trầm giọng hỏi.


Tròng mắt dì Vương xoay chuyển: “Đây là canh thịt bò bình thường mà.”


“Canh thịt bò?” Đường Hạo Tuấn híp mắt, rõ ràng là không tin, cầm thìa múc một thìa đặt dưới mũi ngửi, một mùi khó mà miêu tả được xộc vào trong mũi anh, khiến đầu lông mày anh lập tức cau lại.


“Mùi gì vậy?” Đường Hạo Tuấn thả thìa về bát, không hề che giấu vẻ ghét bỏ trên mặt.


Vừa tanh vừa hôi, rốt cuộc là thứ gì thế?


“Mùi không dễ ngửi lắm nhưng là canh tốt đấy. Hạo Tuấn, anh ăn thử một thìa xem.” Tống Vy lại thúc giục lần nữa, hai tay nắm lại, bày ra dáng vẻ cổ vũ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK