Rất nhiều cư dân mạng đều đi công kích đất nước H, chỉ trích đất nước H tại sao lại phái một nhà thiết kế không có thực lực chỉ biết gian lận, thậm chí còn nghi ngờ, hành vi gian lận của Tống Huyền chính là đất nước H đứng sau lên kế hoạch.
Còn bên phía đất nước H giải thích chuyện không liên quan tới bọn họ nhưng không ai tin, ai kêu danh tiếng của đất nước H ở quốc tế vốn không tốt.
Nhưng cũng có một số dân cư mạng vẫn tin đất nước H, lũ lượt để lại bình luận, kêu hiệp hội công khai Tống Huyền gian lận như nào.
Nhưng phía hiệp hội đương nhiên không có công khai nhanh như vậy, bởi vì liên quan tới cách Tống Huyền gian lận, hiện nay vẫn trong quá trình điều tra, ngay cả Linda cũng còn đang trong quá trình bắt giữ.
Chỉ cần bắt được Linda, mọi chuyện đơn giản rồi.
Buổi tối, Tống Vy thi xong, cùng với Đường Hạo Tuấn về biệt thự.
Hai đứa trẻ đã về nước vào ngày hôm qua, là được Trình Hiệp đưa về.
Bởi vì hôm nay thứ hai, phải đi học.
Lúc này, Tống Vy đang ở trong phòng sắp xếp vali cho Đường Hạo Tuấn về nước.
Anh vì chuyện của Tống Huyền ới ở lại thêm một ngày như vậy, chuẩn bị sáng sớm mai về nước, trong nước còn có một cuộc họp rất quan trọng, đợi anh quay về chủ trì.
Đột nhiên, điện thoại của Tống Vy đổ chuông.
Cô để cà vạt của anh xuống, cầm điện thoại ở đầu giường lên, ngồi ở cạnh giường nghe máy: “Chuyện gì thế?”
Giọng nói của cô rất lạnh nhạt, rõ ràng người ở đầu dây bên kia khiến cô không biết đối đãi thế nào.
“Tiểu Vy, Huyền còn sống, là thật sao?” Trong điện thoại, truyền tới câu hỏi gấp gáp của Tống Huy Khanh.
Tống Vy nói: “Ông từ đâu biết được Tống Huyền còn sống.”
“Là Hạo Tuấn, Hạo Tuấn hôm qua cử người tới nhà họ Tống hỏi ba mẹ, có phải biết Huyền còn sống không, cho nên ta gọi điện cho con, Vy, con nói cho ba biết, Huyền có phải thật sự còn sống không?” Tống Huy Khanh lại hỏi.
“Không sai, cô ta còn sống.” Tống Vy trả lời.
“Huyền thật sự còn sống!” Trong điện thoại truyền tới giọng nói kích động của Tô Thu: “Tốt quá rồi, tốt quá rồi!”
“Đúng thế.” Tống Huy Khanh cũng gật đầu.
Huyền còn sống, vậy ông ta cũng không cần lo lắng không ai chăm sóc khi về già rồi.
Tống Kim là bỏ đi rồi, đứa trẻ đó lòng dạ quá sắt đá, ông ta cầu xin như vậy cũng không trở về, trông mong đứa con như này, không bằng đừng trông mong.
Còn Tống Vy, ông ta cơ bản chưa từng nghĩ để Tống Vy chăm lo lúc già.
Vốn ông ta chuẩn bị mềm lòng, nghe lời của Tô Thu, nhận đứa trẻ Lâm Đông Đông đó làm con trai, sau này để Lâm Đông Đông chăm sóc khi về già.
Không ngờ quanh co mãi thì nhận biết được tin Huyền còn sống.