Trong lòng Mạnh Ngọc lại càng thêm hối hận, hối hận chính mình không nên nhất thời mềm lòng, thả cô ta đi, để cô ta lại gây họa.
“Hạo Tuấn…ưm…”
Mạnh Ngọc còn chưa nói xong, Đường Hạo Tuấn lại nhấc chân đá anh ta.
Đạp thân thể vừa mới ngồi dậy của anh lại nằm xuống đất.
“Cậu nhìn thấy phòng phẫu thuật này không?” Đường Hạo Tuấn chỉ vào cửa chính phòng phẫu thuật, ánh mắt muốn nứt ra nhìn Mạnh Ngọc: “Dĩnh Nhi vào đó đã hai tiếng rồi vẫn còn chưa đi ra, Hải Dương cũng thiếu chút nữa gãy xương, tất cả những thứ này, đều là vì cậu.”
“Thật xin lỗi….” Mạnh Ngọc tự biết đuối lý, cúi đầu nói xin lỗi.
Hai tay Đường Hạo Tuấn nắm chặt: “Câu xin lỗi của cậu có thể làm được gì, có thể đền bù được hai đứa nhỏ không?”
“…” Mạnh Ngọc không biết nói gì nữa.
Anh ta đương nhiên biết là không bù lại được.
“Mạnh Ngọc, nếu cậu không phải là bạn từ nhỏ đến lớn của tôi, tôi thật muốn giết cậu.” Đường Hạo Tuấn lạnh lùng nói.
Mạnh Ngọc ngẩng đầu nhìn anh, không có mắt kính không thể nhìn rõ mặt anh, nhưng có thể thấy được, trên mặt anh bây giờ là giá rét.
“Hạo Tuấn, tôi biết chuyện này tôi có trách nhiệm rất lớn, vết thương của hai đứa nhỏ, tôi sẽ phụ trách.” Mạnh Ngọc ôm bụng đứng lên.
Đường Hạo Tuấn cười lạnh một tiếng, đang muốn nói gì đó, đèn đỏ trong phòng phẫu thuật, đột nhiên chớp nháy liên tục.
“Chuyện gì xảy ra?” Dì Vương kinh ngạc hỏi.
Tống Hải Dương cũng căng thẳng: “Ba?”
Đường Hạo Tuấn nắm lấy tay cậu, ý bảo cậu không cần phải sợ, sau đó nhìn vào Mạnh Ngọc: “Đèn đỏ này có ý gì?”
Sắc mặt Mạnh Ngọc thay đổi: “Trong lúc phẫu thuật đèn đỏ chớp nháy, là người bệnh vốn đã phẫu thuật thành công, đột nhiên lại rơi vào nguy hiểm.”
“Cái gì?” Sắc mặt Đường Hạo Tuấn khó coi.
Cái này chẳng lẽ ý là lúc này Dĩnh Nhi lúc này rất nguy hiểm?
Cái này sao có thể chứ, y tá vừa rồi không phải nói Dĩnh Nhi chỉ cần truyền máu nữa là xong sao?
Sao bây giờ…
“Tôi vào đó xem xem.” Mạnh Ngọc nói xong, nhặt kính có chút vỡ trên đất mang lên, trực tiếp đi vào phòng phẫu thuật.
Người trong phòng phẫu thuật nhìn thấy anh ta, quát lớn: “Anh là bác sĩ bệnh viện nào? Sao lại vào đây.”
“Tôi là Mạnh Ngọc, bệnh viện nhà họ Mạnh.” Mạnh Ngọc nhanh chóng giới thiệu thân phận của mình, sau đó nhìn Tống Dĩnh Nhi trên bàn phẫu thuật.
Dĩnh Nhi mang máy thở, hai mắt nhắm chặt, gương mặt đáng yêu tái nhợt không chút máu, là cho người ta nhìn mà không nhịn được đau lòng.