Mục lục
Vợ Bầu Muốn Chạy!
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 514


Hai đứa trẻ cũng mệt đến nỗi ngủ thiếp đi trên xe.


Tống Vy và Đường Hạo Tuấn mỗi người bế một đứa về phòng, sắp xếp ổn thỏa.


Đại khái là cả sáng lẫn tối đều nghe được chuyện liên quan tới Kiều Phàm từ miệng Tống Vy.


Đêm nay, Đường Hạo Tuấn hung hăng đòi hỏi cô, giày vò cô tới kiệt sức, sắp ngất đi đến nơi mới chịu buông cô ra.


Mà lúc ấy, Tống Vy ngay cả sức nói chuyện cũng không còn, chỉ có thể thở hổn hển nằm trên giường, giương mắt ai oán nhìn người đàn ông vẫn tràn đầy tinh thần đứng ở mép giường, vừa nhắm mắt lại đã ngủ thiếp đi.


Chớp mắt một cái, một tuần đã trôi qua.


Hôm nay, lúc Tống Vy dậy thì đã là chín giờ sáng.


Đường Hạo Tuấn đã đưa hai đứa trẻ đi từ sớm.


Còn vì sao cô lại dậy muộn như vậy, phải trách Đường Hạo Tuấn đêm qua không biết tiết chế.


“Chào buổi sáng, cô Tống.” Dì Vương thấy Tống Vy đi từ trên tầng xuống, mỉm cười chào hỏi.


Tống Vy ngáp một cái, tinh thần không được tốt cho lắm, mỉm cười đáp: “Chào buổi sáng.”


“Cô Tống, sắc mặt cô không tốt lắm, bị ốm sao?” Dì Vương thấy mặt mũi cô tái nhợt thì liền thu lại nụ cười, lo lắng quan tâm hỏi.


Tống Vy sờ trán mình: “Không sao đâu.”


Khi cô rửa mặt, đúng là thấy sắc mặt mình không tốt cho lắm, nhưng cũng không thấy chỗ nào không thoải mái, nên chắc không phải bị ốm. Có lẽ do tối qua nghỉ ngơi không tốt thôi.


Nghĩ vậy, Tống Vy đột nhiên cảm thấy dạ dày nhộn nhạo, một cảm giác buồn nôn trào lên ngực.


Sắc mặt cô chợt thay đổi, vội vàng che miệng chạy vào nhà vệ sinh.


Dì Vương thấy vậy, sợ hãi vội vàng chạy theo.


Khi tới toilet, thấy Tống Vy ghé vào mép bồn cầu, nôn đến nỗi chảy cả nước mắt.


“Cô Tống, cô sao thế?” Dì Vương tiến lên, vội vàng hỏi.


Lúc này Tống Vy đã nôn gần hết, dạ dày không còn cồn cào như trước nữa.


Cô thở hổn hển đứng dậy, nhấn vòi nước rồi mới quay đầu lại nói: “Tôi không sao đâu.”


“Làm sao có thể không sao được? Mặt cô đã trắng bệch ra như vậy rồi kia kìa!” Dì Vương nhìn cô lo lắng.


Tống Vy mỉm cười, đậy nắp bồn cầu lại: “Có thể gần đây tôi ăn nhầm phải đồ gì hỏng thôi.”


“Mấy hôm nay, tôi cũng không làm món gì kỵ nhau đâu.” Dì Vương cảm thấy khó hiểu.


Tống Vy đi đến trước bồn rửa mặt, mở vòi nước ra, lấy nước súc miệng để loại bỏ hết vị chua trong miệng, lúc này cả người cô mới cảm thấy thoải mái hơn: “Tôi cũng không biết, có thể là đồ tôi ăn ở bên ngoài.”


“Có lẽ vậy.” Dì Vương gật đầu, lấy một chiếc khăn sạch từ trong tủ đưa cho cô: “Cô Tống, hay là tôi gọi bác sĩ đến khám cho cô?”


“Không cần đâu.” Tống Vy nhận lấy khăn bông, cô lắc đầu: “Bây giờ tôi đã không sao rồi.”


“Nhưng sắc mặt của cô vẫn còn bất thường lắm.” Dì Vương khuyên bảo.


Tống Vy lau nước trên mặt, rồi treo chiếc khăn bông lên móc phơi đồ bên cạnh: “Có lẽ một lát nữa sẽ bình thường lại thôi. Dì Vương, dì rót giúp tôi một ly nước đi.”


“Được.” Dì Vương lập tức trả lời, bà xoay người ra ngoài đi rót nước cho cô.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK