Ông Mạc dẫn đầu vỗ tay khen cô, bởi vì trong mười phút này cô đã nói rất hay, thậm chí một vài chi tiết, còn khiến người khác sáng mắt.
“Cô bé Vy, cháu rất giỏi!” Ông Mạc nhìn Tống Vy, trong mắt đều là sự yêu thích và công nhận đối với cô.
Tống Vy có hơi ngại ngùng cúi đầu mỉm cười: “Cảm ơn ông Mạc đã khen.”
“Cháu không cần cảm ơn ta, thiên phú và năng lực thiết kế của cháu đáng được khen ngợi như vậy, mà trong nước chúng ta vốn không có bao nhiêu nhà thiết kế bước ra vũ đài quốc tế, hiện nay ta cũng già rồi, giới thiết kế trong nước của chúng ta phải dựa vào thế hệ như các cháu chống đỡ rồi, cố lên!” Ông Mạc vỗ vỗ vai của cô với vẻ mong chờ.
Tống Vy gật mạnh đầu, sau đó không nhịn được mà ôm lấy ông lão cả đời đều dốc lòng dốc sức vì sự phát triển của nghề thiết kế trong nước: “Yên tâm đi ông Mạc, cháu sẽ không không để ông thất vọng.”
“Ta tin cháu.” Ông cụ Mạc ôm lại cô.
Đường Hạo Tuấn nhìn thấy một màn này, đã xoay chiếc bút máy trong tay.
Đừng nói ông cụ Mạc tin Tống Vy, ngay cả anh cũng tin, sau này, Tống Vy chính là nhà thiết kế trang phục đứng đầu trong nước.
Tống Vy buông ông cụ Mạc ra, xoay người, ánh mắt khóa chặt trên người Tống Huyền ở bên dưới, trong mắt vụt qua một tia sáng, nở nụ cười thâm ý: “Cô Tống, tôi thuyết trình xong rồi, đến lượt cô lên trình bày rồi.”
Tống Huyền đối mặt với ánh mắt chú ý của mọi người và sự thúc giục của Tống Vy thì có hơi cưỡng lên lưng hổ khó xuống, sau khi thầm nghiến răng, chỉ đành di chuyển xe lăn đi lên.
Nhưng lăn được một nửa, sắc mặt của cô ta đột nhiên thay đổi, cúi người ôm bụng, dáng vẻ cực kỳ đau khổ hô lên.
Biến cố này, không chỉ dọa người ở đây giật mình, mà còn dọa cả người xem livestream, khu bình luận tràn ngập dòng chữ ‘cô ấy làm sao vậy’, ngay cả Tống Vy, cũng bị tình trạng lúc này của Tống Huyền làm cho sững người.
“Cô Tống, cô không sao chứ?” Thư ký Vương dưới sự ra hiệu của ông Mạc và hội trưởng phân hội, vội vàng đi đến khuỵu xuống bên cạnh Tống Huyền, khẩn thiết hỏi.
Tống Huyền lặng lẽ bóp mạnh cái chân bị gãy, trên cái chân bị gãy truyền đến cơn đau, khiến sắc mặt của cô ta trở nên trắng bệch, thái dương toát mồ hôi lạnh, hơi thở dồn dập: “Bụng… bụng của tôi đau quá.”
“Đau bụng sao?” Thư ký Vương vội vàng nhìn bụng của cô ta.
Tống Huyền suy yếu gật đầu: “Hình nhu có thứ gì đó đang khoan vào vậy, không được, quá đau rồi!”
Dứt lời, cô ta hét lên một tiếng, đột nhiên ngất đi.
Hiện trường bỗng chốc loạn thành một đoàn, livestream cũng loạn rồi, Tống Vy há to miệng, kinh ngạc Tống Huyền sao lại ngất rồi.
Người duy nhất điềm tĩnh, chắc chỉ có Đường Hạo Tuấn, anh nhìn chằm chằm vào Tống Huyền đã ngất trong livestream, đôi mắt nheo lại đầy sự nghi ngờ.
Bộ dạng của Tống Huyền lúc này khiến anh không khỏi nghĩ đến chuyện xảy ra ở bệnh viện vào khoảng thời gian trước.
Lúc đó, anh vừa nói giải trừ hôn ước, Tống Huyền cũng đột nhiên ngất đi như vậy, lần này, nói không chừng cũng là như thế.
“Mau, đưa người đến phòng y tế!” Hội trưởng phân hội vội phân phó thư ký Vương.
Còn không đưa đi, ngộ nhỡ xảy ra chuyện gì, hiệp hội bọn họ không chịu nổi trách nhiệm này!
Thư ký Vương cũng ý thức được điểm này, lập tức làm theo, đẩy Tống Huyền chạy đến cửa lớn của phòng hội nghị.
Cửa lớn của phòng hội nghị rất gần phòng tổ chức.