Đường Hạo Tuấn chống cằm: “Cậu thật sự cảm thấy thiết kế này là của chính Tống Huyền sao?”
Trình Hiệp hơi sững ra: “Tổng giám đốc ý của anh là…”
“Tống Huyền không thể thiết kế ra trang phục đỉnh cấp như này được, cô ta nếu có thiên phú này thì sớm đã nổi tiếng ra quốc tế rồi, sao đến bây giờ, không có một tác phẩm tiêu biểu nào.” Đường Hạo Tuấn nhếch môi mỉa mai, sau đó lạnh lùng căn dặn: “Cậu đi tra một chút, cô ta từ khi tham gia thi đấu đến nay đã sao chép tác phẩm của những nhà thiết kế nào.”
“Được!” Trình Hiệp gật đầu, lập tức đi ra ngoài làm việc.
Đường Hạo Tuấn dựa vào lưng ghế, khoanh hai tay, tiếp tục xem livestream.
Hiện trường thi đấu, thời gian bỏ phiếu đã hết, bốn tuyển thủ được ông Mạc chọn ra đã có thứ hạng, Tống Huyền đứng đầu, Tống Vy thứ hai.
Ông Mạc cười ha ha cầm mic nói: “Bốn người giỏi nhất đã xuất hiện, tôi rất vui khi bốn vị có thể trổ hết tài năng, đầu tiên hãy để mọi người chúng ta cho bốn nhà thiết kế một chàng vỗ tay, sau đó mời bốn nhà thiết kế trình bày ý tưởng thiết kế của mình.”
Dứt lời, ban giám khảo, khán giả, thành viên của hiệp hội và cánh truyền thông trong phòng hội nghị đều vỗ tay cho bốn người Tống Vy.
Tống Vy và hai nhà thiết kế khác đứng dậy, mỉm cười cúi người đáp lễ với mọi người, chỉ có Tống Huyền bởi vì chân bị thương không thể đứng dậy, cho nên ngồi trên xe lăn cúi người.
Mà khoảnh khắc cúi đầu, trên mặt Tống Huyền lập tức xuất hiện một tia hoảng loạn, thầm ‘thăm hỏi’ ông Mạc một lượt.
Cái lão già đáng chết, ăn no dửng mỡ, còn phải trình bày ý tưởng thiết kế.
Trực tiếp tuyên bố vòng thi này kết thúc thì sao hả?
“Hừ!” Tống Huyền tức đến nghiến răng nghiến lợi, nhưng ngoài mặt lại không có thể hiện ra, cố ra vẻ đang rất trấn tĩnh.
Tuy nhiên cô ta che giấu tốt cỡ nào, Tống Vy luôn âm thầm chú ý cô ta, vẫn nhìn ra vấn đề trên mặt cô ta, bởi vì nụ cười đó, thật sự là quá miễn cưỡng rồi.
Mắt của Tống Vy khẽ đảo, suy nghĩ một chút thì biết Tống Huyền đang lo lắng cái gì.
Cũng phải, thiết kế không thuộc về mình, đâu thể nói ra ý nghĩa của thiết kế được.
Cô đợi xem Tống Huyền lát nữa xử lý như nào.
Nghĩ rồi, Tống Vy thẳng người lên, hoàn toàn thu lại sự chú ý đặt trên người Tống Huyền, nghiêm túc nghe nhà thiết kế trên sân khấu tường thuật ý tưởng thiết kế của cô ta.
Nhà thiết kế trên sân khấu xếp thứ tư, ông Mạc là dùng cách đếm ngược để mọi người lên sân khấu.
Rất nhanh, người xếp thứ tư và xếp thứ ba đã thuyết trình xong, cuối cùng đến lượt Tống Vy rồi.
Tống Vy đi đến sân khấu, nhận lấy cái que chỉ mà nhà thiết kế xếp thứ ba đưa cho, sau đó mỉm cười với mọi người bên dưới, bắt đầu giảng giải: “Liên quan đến ý tưởng thiết kế của tôi, thật ra rất đơn giản, mọi người đều biết, trang phục của dân tộc thiểu số đều có một điểm chung, đó chính là thêu, mà thêu ngoài kỹ thuật ra, cái quan trọng nhất là màu sắc…”
Thấy Tống Vy ở trên sân khấu tràn đầy tự tin, Tống Huyền đố kỵ đến đỏ mắt, tay để trên chân đã siết nhăn chiếc váy.
Cô ta đang nghĩ, nếu như đổi người trên sân khấu là cô ta, cho dù thiết kế cũng là của cô ta, cô ta cũng tuyệt đối không thể giống như Tống Vy, nói chi tiết ý tưởng thiết kế như vậy.
Mà đây chính là chênh lệch giữa cô ta và Tống Vy, Tống Vy ưu tú bao nhiêu thì cô ta vô năng bấy nhiêu.
Tống Vy ở trên sân khấu thuyết trình gần 10 phút, cuối cùng cũng nói xong.