Mục lục
Vợ Bầu Muốn Chạy!
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 219





Khuôn mặt Trình Hiệp rất nghiêm túc: “Nói đến điều này, bác sĩ Kiều quả thật không nên bị thương nặng như vậy.”





“Sao?” Đường Hạo Tuấn nhìn anh ta.





Trình Hiệp cau mày: “Tài xế kia nói, bác sĩ Kiều chỉ bảo anh ta đâm bác sĩ Kiều bị thương nhẹ, nhưng không biết tại sao, lúc đâm, thì đột nhiên bị mất phanh xe, nên bác sĩ Kiều mới bị thương nặng như vậy.”





“Mất phanh xe?” Biểu cảm của Đường Hạo Tuấn có chút kỳ: “Là ngoài ý muốn sao?”





Trình Hiệp suy nghĩ một lúc, trả lời: “Có lẽ là vậy, tôi cho người đi kiểm tra phanh của chiếc xe kia, không giống như bị người khác động chân động tay, vì vậy chuyện lần này đơn thuần là do bác sĩ Kiều xui xẻo.”





Đôi môi mỏng của Đường Hạo Tuấn lạnh lùng nhếch lên: “Xem ra, như vậy mà anh ta lại không chết, cũng xem như là nửa may nửa xui.”





“Không sai.” Trình Hiệp phụ họa gật đầu, sau đó hỏi: “Sự thật này, có nói với nhà thiết kế Tống và cô Giang kia không?”





Đôi mắt Đường Hạo Tuấn lóe lên: “Không cần, nói với Tống Vy cô ấy cũng không tin, trong lòng cô ấy, Kiều Phàm chính là một bác sĩ dịu dàng, không nhàn rỗi, không phải là người sẽ làm ra những chuyện này, cho dù có tên tài xế gây tai nạn kia làm chứng cũng vô dụng, cô ấy sẽ nghĩ là chúng ta bảo tên tài xế kia nói như vậy, còn về Giang Hạ thì càng không cần.”





Nếu như để Giang Hạ biết được bộ mặt thật của Kiều Phàm, chưa chắc cô ta sẽ tiếp tục yêu Kiều Phàm.





Đó không phải là kết quả mà anh muốn nhìn thấy, anh muốn giúp Giang Hạ, để Giang Hạ chủ động theo đuổi Kiều Phàm, chỉ có như vậy, Kiều Phàm mới không có thời gian quấn lấy Tống Vy.





Trình Hiệp không biết suy nghĩ trong lòng của Đường Hạo Tuấn, xoa cằm, có chút không cam tâm nói: “Lẽ nào cứ giấu nhà thiết kế Tống như vậy?”





Đường Hạo Tuấn đút tay vào túi quần: “Tôi bảo cậu đi điều tra tư liệu có liên quan đến Kiều Phàm, điều tra thế nào rồi?”





Trình Hiệp lắc đầu: “Anh ta khá thần bí, thứ tôi có thể điều tra ra được chỉ có những bản lý lịch phong phú kia của anh ta, những tư liệu ngoài sáng đặc biệt để cho người khác nhìn thấy, còn những tư liệu trong bóng tối thì không có tiến triển gì, giống như bị che giấu vậy.”





“Vậy sao.” Đường Hạo Tuấn quay đầu lại, nhấc chân đi về phía trước.





Vốn dĩ anh nghĩ, một người giỏi ngụy trang như Kiều Phàm, là người trong lòng có vấn đề, trong bóng tối chắc chắc đã từng làm chuyện gì đó không thể để người khác biết, anh muốn điều tra ra những thứ này đưa cho Tống Vy xem, để cô biết được bộ mặt thật sự của Kiều Phàm.





Nhưng bây giờ xem ra không thể dùng được, chỉ có thể đợi lần sau lúc Kiều Phàm ra tay, để cho Tống Vy tận mắt nhìn thấy mới được.





Buổi tối, Tống Vy đưa hai đứa nhỏ một nam một nữ đến bệnh viện.





Tống Hải Dương và Tống Dĩnh Nhi vừa đi vào phòng bệnh, đã chạy đến bên cạnh giường bệnh, kêu khóc gọi Kiều Phàm tỉnh lại.





Tống Vy cũng không ngăn cản, mặc kệ bọn nhỏ, đưa bình giữ nhiệt trong tay cho Giang Hạ: “Tớ hầm canh gà cho cậu, ăn một chút đi.”





Giang Hạ lắc đầu, đặt canh gà xuống bên cạnh: “Phàm còn chưa tỉnh lại, tạm thời tớ không có khẩu vị.”





“Bác sĩ có nói lúc nào sẽ tỉnh lại không?” Tống Vy nhìn cô ta.





Giang Hạ day ấn đường đã mệt mỏi: “Nói rồi, nửa đêm nay hoặc sáng mai.”





“Vậy cũng không tính là quá muộn.” Tống Vy kéo một cái ghế ngồi xuống.





Giang Hạ cũng ngồi xuống bên cạnh cô: “Đúng rồi, buổi chiều, trợ lý bên cạnh Sếp Đường có đến tìm tớ, nói với tớ vụ tai nạn xe của Kiều Phàm là sự cố ngoài ý muốn, tài xế gây ra tai nạn say rượu lái xe nên mới đâm trúng Kiều Phàm.”





“Hóa ra là như vậy.” Trái tim vẫn treo lơ lửng của Tống Vy cũng hạ xuống, khẽ thở phào nhẹ nhõm.





Là sự cố ngoài ý muốn là được rồi, cô chỉ sợ không phải ngoài ý muốn mà là do con người làm, là hung thủ đứng sau muốn giết cô lúc trước ra tay.





Nếu như thật sự là như vậy, Kiều Phàm chính là bị cô làm liên lụy, cô có chết vạn lần cũng không thoát khỏi tội lỗi, nhưng lần này mặc dù là sự cố ngoài ý muốn, nhưng Kiều Phàm cũng là đưa cô về, vì vậy cô vẫn muốn chịu trách nhiệm.





“Vy Vy, lát nữa cậu hãy về, tớ muốn đi đến nhà Phàm, giúp anh ấy mang một vài thứ phải dùng khi nhập viện đến.” Giang Hạ đột nhiên đứng dậy, nói với Tống Vy.





“Cậu định đi theo chăm sóc?” Tống Vy Giang Hạ ừ một tiếng: “Tớ muốn chăm sóc anh ấy đến khi anh ấy khỏe lại, cậu biết đó, bình thường Phàm không để ý đến tớ, chỉ có tình huống hiện tại, tớ mới có thể đến gần anh ấy.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK