Trong thâm tâm, Tống Vy thầm tỏ ra khinh bỉ, nhưng cô cũng không tức giận, không thèm để ý, bưng chén nước của mình, chầm chậm mím môi.
Còn Lâm Giai Nhi thì lại dường như thật sự ái ngại, giả bộ áy náy nhìn về phía Tống Vy: “Cô Tống, bà Đường vô tâm, cô đừng để ý. Yên tâm, giờ tôi và Ngọc yêu nhau rồi, sẽ không có ý định gì với Hạo Tuấn nữa, cho nên cô đừng để bụng những lời bà Đường nói.”
“Tôi không để bụng đâu, bởi vì bà ta không thể đả động được đến tôi. Bà ta nói thế nào thì người ở bên Đường Hạo Tuấn cũng là tôi thôi.” Tống Vy trả lời kèm theo một nụ cười.
Ánh mắt Lâm Giai Nhi lạnh tanh, nhưng mặt lại tươi cười, nói: “Nói cũng phải.”
Cô ta không nhìn Tống Vy nữa, đưa mắt nhìn sang bà Đường: “Bà Đường, vừa rồi tôi nghe được không nhiều lắm, chỉ nghe thấy bà nhờ cô Tống giúp đỡ thôi, đúng không? Nhưng cô Tống từ chối?”
“Còn không phải sao, tôi chưa bao giờ gặp người nào tâm địa sắt đá như thế.” Khóe mắt bà Đường liếc nhìn Tống Vy đầy chán ghét.
Tống Vy cũng không thèm để ý, lấy điện thoại di động ra hí hoáy, hoàn toàn coi bà ta như không khí.
Điều này khiến bà Đường càng thêm tức giận.
Lâm Giai Nhi quan sát từng lời nói và hành động của hai người, khóe môi cô ta cong lên.
Cô ta chỉ mong sao hai người kia bất hòa.
Cô ta muốn cho Tống Vy biết, dù cô cưới Hạo Tuấn, vào làm dâu nhà họ Đường thì đã sao, không được trưởng bối thích thì có ý nghĩa gì đâu.
Sớm muộn cũng sẽ có một ngày bị xa lánh đến nỗi không thể sống nổi ở nhà họ Đường.
Suy nghĩ chốc lát, Lâm Giai Nhi càng cười nói nhiệt tình hơn với bà Đường: “Vậy bà Đường có thể nói cho tôi biết, để tôi xem có giúp bà năn nỉ Hạo Tuấn được hay không?”
“Đúng rồi!” Ánh mắt bà Đường sáng lên: “Giai Nhi à, con cũng là thanh mai của Hạo Tuấn, trước kia có quan hệ tốt nhất với Hạo Tuấn. Bác vẫn cho rằng các con sẽ ở bên nhau. Đáng tiếc… Ôi, không nói chuyện này nữa. Giai Nhi, con nhất định phải giúp đỡ bác đấy.”
“Bác gái nói đi ạ.” Lâm Giai Nhi thuận theo tình hình, sửa cách xưng hô.
Bà Đường đột nhiên buồn rười rượi, sau đó lấy khăn tay ra chấm chấm khóe mắt: “Chuyện là như vậy, gần đây Hạo Tuấn đang lùng bắt Hạo Minh, bây giờ Hạo Minh cũng không thể trở về, cho nên bác mới đến nhờ Tống Vy thử thuyết phục Hạo Tuấn dừng tay lại. Thế mà cô ta không chịu, nên Giai Nhi à, con phải giúp bác khuyên nhủ Hạo Tuấn đấy.”
“Ồ?” Ánh mắt Lâm Giai Nhi hơi lóe lên, trên mặt vẫn giữ nụ cười trên môi: “Con biết rồi, bác gái. Bác yên tâm đi, con sẽ thuyết phục Hạo Tuấn.”
Tống Vy nghe thấy cô ta đồng ý, nhíu mày lại, nhưng không nói gì.
Bà Đường vui mừng nắm chặt tay Lâm Giai Nhi: “Quá tốt rồi. Cảm ơn con, Giai Nhi.”
“Không cần khách sáo. Việc nên làm ạ, dù sao trước đây anh Hạo Minh cũng rất chăm lo cho con.”
“Con nói đúng. Vẫn là Giai Nhi có lương tâm, không giống người nào đó.” Lúc nói ra ba chữ “người nào đó”, vẻ mặt bà Đường lạnh tanh, ánh mắt còn cố ý lườm Tống Vy.
Tống Vy cười cười lắc đầu đầy trào phúng, vẫn không mở miệng, mặc cho hai người bọn họ biểu diễn.
“Được rồi, Giai Nhi. Không còn sớm nữa, bác xin phép về trước. Chuyện Hạo Minh nhờ cả vào con vậy.” Bà Đường đứng lên.
Lâm Giai Nhi cũng đứng dậy theo: “Dạ, bác gái, con tiễn bác ra ngoài.”