Tống Vy không nhìn thấy, xua tay: “Không cần cảm ơn, cô Lâm mời ngồi.”
“Được.” Lâm Giai Nhi trả lời một tiếng, đặt cốc nước sang bên cạnh rồi ngồi xuống, rõ ràng không có ý muốn uống.
Tống Vy cũng không nghĩ nhiều, chỉ cho rằng cô ta không uống, không uống cũng là điều bình thường.
“Cô Tống, bác sĩ Kiều không sao chứ?” Lâm Giai Nhi nhìn Kiều Phàm nằm trên giường bệnh, khuôn mặt tái nhợt, đang truyền dịch hỏi.
Tống Vy lắc đầu: “Không sao, chỉ là phải nằm một hai tháng.”
“Vậy xem ra tiếp theo bác sĩ Kiều không thể tiếp tục làm bác sĩ chữa trị chính cho tôi nữa rồi.” Lâm Giai Nhi thở dài một tiếng, trên khuôn mặt ốm yếu và hốc hác hiện lên sự thất vọng.
Tống Vy cũng kéo một chiếc ghế qua, sau đó ngồi xuống: “Cô Lâm rất thích để Phàm chữa trị?”
“Cũng gần như thế, y thuật của anh ấy rất tốt, khoảng thời gian lúc tôi vừa mới tỉnh lại, mỗi ngày đầu đều đau dữ dội, từ lúc anh ấy làm phẫu thuật cho tôi, đầu tôi cũng không đau nữa, tôi có thể xuống đất đi lại nhanh như vậy, cũng là công lao của anh ấy, trừ điều này, anh ấy còn là một đối tác vô cùng tốt.”
Lâm Giai Nhi kéo chăn giúp Kiều Phàm.
Tống Vy nhìn động tác của cô ta, nhíu mày: “Đối tác? Cô Lâm, cô với Phàm đã từng hợp tác?”
“Đúng vậy?” Lâm Giai Nhi gật đầu.
Tống Vy càng thêm tò mò, cắn môi dưới: “Tôi có thể hỏi là hợp tác cái gì không?”
Bọn họ một người là bác sĩ, một người là bệnh nhân.
Cô thật sự không thể tưởng tượng được, bọn họ có thể hợp tác cái gì.
Trong mắt Lâm Giai Nhi xoẹt qua một tia sáng, trên mặt lại có chút khó xử: “Điều này sợ là không được, đây là bí mật giữa tôi và bác sĩ Kiều, nhưng sau này cô Tống sẽ biết thôi, lúc đó cô nhất định sẽ vô cùng kinh ngạc, hơn nữa còn sẽ biết được một bác sĩ Kiều hoàn toàn khác.”
“Ồ?” Tống Vy nhướng mày, cảm thấy trong lời nói của cô ta có ý tứ khác, hơn nữa giọng điệu cũng có chút biến hóa kỳ lạ.
Là ảo giác sao?
Tống Vy cúi đầu như đang suy nghĩ gì đó.
Lâm Giai Nhi thấy cô đột nhiên trầm mặc, khóe miệng nhếch lên, khuôn mặt tiến đến gần: “Cô Tống đang nghĩ cái gì thế?”
Tống Vy hoàn hồn lại, đập vào mắt là khuôn mặt phóng đại của Lâm Giai Nhi, không khỏi bị dọa sợ, cả người run rẩy, mấy giây sau mới hồi phục lại, miễn cưỡng nở nụ cười trả lời: “Không có gì.”
“Được rồi, cô Tống không muốn nói thì thôi, thời gian cũng không còn sớm nữa, tôi cũng nên trở về rồi, nếu không lát nữa Ngọc đi kiểm tra phòng bệnh không nhìn thấy tôi ở đó, lại trách mắng.” Lâm Giai Nhi phiền não mỉm cười, chống vào mép giường đứng dậy.
Tống Vy cũng đứng dậy: “Tôi tiễn cô ra ngoài.”
Lâm Giai Nhi cũng không từ chối.
Tống Vy tiễn cô ta ra đến ngoài cửa.
Cô ta vịn vào tường, chẫm rãi đi về phía trước.
Đi được mấy bước, Tống Vy đột nhiên nhớ ra điều gì đó, lên tiếng gọi cô ta lại: “Cô Lâm.”
Lâm Giai Nhi nghe thấy, quay đầu lại: “Cô Tống còn có chuyện gì sao?”
Tống Vy nắm chặt tay: “Là như thế này, hôm qua không phải tôi dùng điện thoại của Sếp Đường, nói chuyện với cô một lần sao, tôi….”
“Tôi biết cô muốn nói cái gì.” Lâm Giai Nhi cười ngắt lời cô: “Hạo Tuấn đã giải thích với tôi rồi, yên tâm đi, tôi đã không để ý nữa.”
Nghe thấy vậy, Tống Vy thở phào nhẹ nhõm, trong lòng cũng thoái mái.
Nhưng giây tiếp theo, nụ cười trên mặt Lâm Giai Nhi lại được thu lại, giọng nói cũng không còn dịu dàng nữa: “Nhưng cô Tống, con đường đáng quý nhất là biết rõ chính mình, cô đã biết tình hình giữa tôi và Hạo Tuấn, thì nên giữ khoảng cách với Hạo tuấn, mặc dù tính tình của tôi dịu dàng, nhưng tôi cũng sẽ đố kỵ, vì vậy….”
Cô ta nheo mắt lại: “Tôi cũng không dám đảm bảo, tôi sẽ vì sự đố kỵ mà làm ra chuyện gì đó với cô Tống, vì vậy cô Tống, tôi hi vọng sau này cô đừng đến gần Hạo Tuấn nữa, hiểu không?”
Tống Vy sững sờ một lúc, sau đó há miệng, vội vàng giải thích: “Cô Lâm hiểu nhầm rồi, tôi chưa từng chủ động tiếp cận Sếp Đường.”