Trình Hiệp quay người lại, cố hết sức để không chú ý đến ánh mắt lạnh lùng của Đường Hạo Tuấn. Anh ta lấy điện thoại ra, xem màn hình hiển thị cuộc gọi đến rồi kề lên tai, trả lời: “Bác sĩ Mạnh.”
“Hạo Tuấn đâu?” Mạnh Ngọc hỏi.
Trình Hiệp quay đầu nhìn Đường Hạo Tuấn: “Tổng giám đốc đang ở đây.”
“Cậu đưa điện thoại cho cậu ấy đi, điện thoại của cậu ấy tắt máy rồi.” Mạnh Ngọc thúc giục.
Trình Hiệp quay người lại, đưa điện thoại cho Đường Hạo Tuấn.
Đường Hạo Tuấn cầm lấy, anh không để vào tai mà mở loa ngoài rồi đặt xuống bàn nước trước mặt: “Có chuyện gì sao?”
“Nghe nói Tống Vy mang thai rồi, chuyện này là thật sao?” Mạnh Ngọc đang ngồi trên ghế văn phòng của mình, nghiêng người về phía trước, tò mò hỏi.
Tống Vy nhìn chiếc điện thoại chăm chú: “Sao anh biết được?”
Ánh mắt Mạnh Ngọc lộ ra vẻ bất ngờ: “Hả, cô cũng có ở đó sao?”
Tống Vy mỉm cười, “ừ” một tiếng: “Chào bác sĩ Mạnh.”
“Chào cô, chào cô. Có đúng là cô đang mang thai không?” Mạnh Ngọc hỏi lại lần nữa.
Đường Hạo Tuấn không thích cô nói chuyện nhiều với những người đàn ông khác, mím môi nói: “Làm sao cậu biết được chuyện này vậy?”
“Dì Vương nói với tôi, bà ấy bảo tôi thu xếp một chút, cậu có thể đưa Tống Vy đến khám thai.” Mạnh Ngọc tươi cười trả lời, tôn lên gương mặt trẻ con, làm anh ta trông càng đáng yêu hơn.
Tống Vy nhìn về phía phòng bếp: “Dì Vương đúng là suy nghĩ chu đáo.”
Đường Hạo Tuấn nâng cằm, không trả lời gì, sau đó anh mới nói vào điện thoại: “Vậy cậu thu xếp đi, một lát nữa chúng tôi sẽ qua.”
“Được, tôi sẽ thu xếp.” Mạnh Ngọc gật đầu.
Cuộc gọi kết thúc, Đường Hạo Tuấn đứng lên: “Đi thôi, chúng ta đến bệnh viện kiểm tra.”
Tống Vy cũng không từ chối.
Bởi cho dù Đường Hạo Tuấn không sắp xếp thì cô cũng sẽ kiểm tra.
Trong giai đoạn đầu của thai kỳ, thai nhi có rất nhiều vấn đề, không thể không đi khám thai được.
“Tôi đi lái xe.” Trình Hiệp cầm lại điện thoại của mình, nhận trách nhiệm làm tài xế.
Không bao lâu sau, họ đã đến bệnh viện.
Đường Hạo Tuấn đưa Tống Vy tới thẳng khoa phụ sản.
Mạnh Ngọc đã chờ sẵn họ ở đó, nhìn thấy họ đến, anh ta lập tức dừng cuộc trò chuyện với một bác sĩ khác rồi đi sang.
Anh ta nhìn bụng Tống Vy trước rồi nhìn Đường Hạo Tuấn như cười như không, nói đùa: “Hạo Tuấn, thật sự không ngờ, tốc độ của cậu cũng nhanh thật. Hai người mới ở bên nhau không bao lâu mà đã có con luôn rồi.”
Tống Vy vừa xấu hổ vừa ngượng ngùng, cô cúi đầu không nói gì.
Đường Hạo Tuấn khẽ liếc mắt sang phía Mạnh Ngọc: “Được rồi, khi nào thì bắt đầu?”
“Bây giờ bắt đầu luôn. Cậu chờ ở bên ngoài đi, cô theo tôi nào.” Bốn chữ cuối cùng là Mạnh Ngọc đang nói với Tống Vy.
Tống Vy “ừ” một tiếng, cô nhìn Đường Hạo Tuấn lần nữa rồi mới đi theo Mạnh Ngọc vào khoa phụ sản.
Đường Hạo Tuấn ngồi ghế bên ngoài hành lang, kiên nhẫn chờ đợi.
Trong thời gian chờ, anh cũng thấy nhiều thai phụ vác chiếc bụng to đi ra đi vào.
Khuôn mặt của những thai phụ ấy đều toát lên vẻ dịu dàng của người mẹ.