Do đó Đường Hạo Tuấn dứt khoát không nói gì hết, dời mắt về phía Đường Hạo Minh, giọng nói đè nén cơn giận dữ ngút trời: “Rốt cuộc anh muốn thế nào?”
“Yêu cầu của tôi rất đơn giản thôi, chính là an toàn rời khỏi nơi này.” Đường Hạo Minh cười đối diện với anh.
Đường Hạo Tuấn siết chặt khẩu súng: “Anh đừng có mơ!”
“Vậy à? Thế thì hết cách rồi, tôi đành phải dẫn theo vợ cậu cùng xuống dưới với tôi vậy. Vợ cậu xinh đẹp nhường này, tôi cũng không lỗ.” Đường Hạo Minh càng cười tươi hơn.
Mạch máu trên mu bàn tay của Đường Hạo Tuấn hằn lên thấy rõ: “Tôi nói lại lần nữa, buông cô ấy ra!”
“Không có chuyện đó đâu. Trừ phi cậu kêu mọi người rời đi, bỏ súng xuống, thả cho tôi đi, chờ tôi đi rồi đương nhiên sẽ trả cô ta lại cho cậu.” Đường Hạo Minh tiếp tục dí súng vào Tống Vy.
Tống Vy run bắn cả người.
Đôi môi mỏng của Đường Hạo Tuấn lạnh lùng mím lại: “Anh tưởng tôi sẽ tin anh chắc?”
“Vậy thì tôi hết cách rồi, tôi dẫn theo cô ta cùng đi chết vậy.” Nói xong, ngón trỏ đặt trên cò súng của Đường Hạo Minh bóp vào bên trong.
Tống Vy có thể nghe thấy rõ tiếng cò súng hoạt động, trái tim suýt nhảy ra ngoài, nỗi sợ hãi khổng lồ đè ép khiến cô ngộp thở, hét lên theo bản năng: “Hạo Tuấn, cứu em…”
Tay Đường Hạo Tuấn run rẩy.
Trình Hiệp nhìn anh rồi lại nhìn Tống Vy bị bắt làm con tin, cũng vội khuyên nhủ: “Tổng giám đốc, tôi biết anh không muốn buông tha cho Đường Hạo Minh, nhưng bây giờ là thời điểm nhạy cảm, mợ chủ còn đang nằm trong tay anh ta, chúng ta tạm thời tha cho anh ta đi đã, chờ mợ chủ bình an rồi, chúng ta tiếp tục đối phó với anh ta vẫn còn kịp.”
“Đúng đấy, tổng giám đốc Đường.” Người khác trên máy bay cũng khuyên.
Ngay cả Hải Dương cũng bật khóc nói: “Ba, cứu mẹ.”
Đường Hạo Tuấn nhắm mắt lại.
Không phải anh không muốn cứu Tống Vy.
Đương nhiên anh cũng biết bây giờ nên lựa chọn như thế nào thì mới là chính xác nhất. Nhưng anh lo lắng cho dù mình làm theo yêu cầu của Đường Hạo Minh thì Đường Hạo Minh cũng sẽ không tha cho Tống Vy.
Anh chỉ không dám đặt cược.
Nhưng sự thật hiện tại là anh không thể không đặt cược.
“Được, tôi thả anh đi, anh thả cô ấy ra.” Đường Hạo Tuấn buông khẩu súng xuống trước tiên.
Đường Hạo Tuấn vẫn dí súng vào Tống Vy: “Cậu cho họ rút lui trước đã.”
Anh ta nhìn lướt qua mấy chiếc máy bay trực thăng.
Đường Hạo Tuấn gật đầu với Trình Hiệp.
Trình Hiệp cầm bộ đàm vô tuyến báo cho mấy chiếc máy bay khác ngoài máy bay của họ đều quay về.
Chẳng mấy chốc, những chiếc máy bay khác đều đã bay đi.
Trên không trung chỉ còn lại chiếc máy bay của Đường Hạo Tuấn.
Đường Hạo Minh lại nói: “Các người cũng bay ra xa một chút đi.”
“Dựa vào đâu? Mấy chiếc máy bay khác đã bay đi rồi, nếu chúng tôi rời đi thì mợ chủ…”
“Có đi không?” Đường Hạo Minh lại dí súng vào huyệt thái dương của Tống Vy.