“Không được đâu, tổng giám đốc. Anh không thể đi được, từ hôm qua đến giờ anh vẫn không nghỉ ngơi. Ngộ nhỡ…”
“Tôi bảo, tôi cũng đi!” Đường Hạo Tuấn híp mắt nhìn anh ta, ánh mắt lạnh lẽo.
Trình Hiệp mấp máy miệng, biết mình không khuyên nổi, thở dài, đành phải chấp nhận số phận: “Được ạ.”
Mấy người lập tức cầm trang thiết bị rồi xuất phát.
Ngọn núi này rất lớn, chờ đến lúc nhóm người Đường Hạo Tuấn tìm tới hang núi thì trong đó đã không còn ai nữa.
Nhưng thông qua đống lửa trong hang núi vẫn còn hơi ấm, có thể thấy người đi chưa được bao lâu, chí ít là không quá hai tiếng.
“Tổng giám đốc, tốt quá rồi, mợ chủ còn có thể đi được, chứng tỏ họ cũng không bị thương gì cả.” Trình Hiệp nhìn đống lửa, trái tim đang căng thẳng cuối cùng cũng đã có thể bình tĩnh lại.
Đến ngay cả Đường Hạo Tuấn cũng thở phào nhẹ nhõm, hàng lông mày luôn cau chặt lại cũng hơi giãn ra.
Nhưng rất nhanh, bờ môi mỏng của anh mím lại.
Vì họ đã đến chậm một bước, và thế là bỏ lỡ mất.
“Tiếp tục tìm, nơi này vừa mới có mưa, mặt đường còn chưa khô, bọn họ rời khỏi đây chắc chắn có dấu chân, cứ tìm theo vết chân của bọn họ!” Đường Hạo Tuấn nói xong, quay người ra khỏi hang núi.
Trình Hiệp cũng đi theo.
Nhóm người lùng tìm lần nữa, rất nhanh thì tìm được vết dấu chân.
Đường Hạo Tuấn nhìn dấu chân một lớn một nhỏ kia, đã xác định được là Đường Hạo Minh và Tống Vy.
Mà hướng dấu chân là hướng Nam, chắc là hướng họ xuống núi.
“Đi!” Đường Hạo Tuấn dẫn đầu đi theo dấu chân.
Những người khác trong đội tìm kiếm cứu nạn cũng đuổi theo sát phía sau.
Ở phía kia, Tống Vy vẫn chưa biết Đường Hạo Tuấn đã biết bọn họ còn sống, còn đang tìm đến đây.
Cô đỡ Đường Hạo Minh bước từng bước một đầy khó khăn đi về phía trước, cũng không biết đã đi bao lâu, cuối cùng cũng nhìn thấy bóng dáng ngôi nhà.
Gương mặt tái nhợt đầy mệt mỏi của Tống Vy hiện ra chút ý cười.
Ngay cả Đường Hạo Minh cũng như trút bỏ được thứ gì đó, cả thể xác và tinh thần đều thả lỏng.
“Đi!” Đường Hạo Minh thốt ra một chữ bằng giọng nói rất khàn.
Tống Vy nhìn anh ta, cắn răng dìu anh ta tiếp tục đi về phía trước.
Cô biết, phía trước chính là đường sống, chỉ cần đi đến căn nhà kia là cô có thể liên lạc với bên ngoài, liên lạc với Đường Hạo Tuấn.
Thế là Tống Vy dốc cạn chút sức lực cuối cùng, tăng nhanh tốc độ, dìu Đường Hạo Minh đi thêm khoảng gần mười phút, cuối cùng cũng đi tới được căn nhà trước mặt.
Trong nhà có người, là một người phụ nữ trung niên, nhìn thấy hai người Tống Vy thì giật nảy mình: “Hai người…”
Tống Vy nở nụ cười yếu ớt với người phụ nữ kia, vừa định nói gì đó thì cuối cùng không chịu được nữa, ngất đi.
“Ơ kìa, này, này…” Người phụ nữ thấy cô đột nhiên ngất xỉu thì lại càng hoảng sợ, bèn vội vàng tiến lên trước đỡ cô dậy.